Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 484: Chính đương phòng vệ (length: 3885)

Quả nhiên, chưa kịp Bạch Vân Tùng đến tìm, trong thôn đã rộ lên lời đồn, cả làng xôn xao bàn tán, kẻ tò mò, người nghi hoặc nhưng phần nhiều là mừng rỡ.
Đặc biệt mấy nhà bị mất trộm, hận không thể lập tức chạy đến nhà lý chính lấy lương thực.
“Ta đã nói rồi mà, lý chính sẽ không bỏ mặc chúng ta đâu, dù mắng chúng ta một trận thì chắc cũng hối hận, mới hứa cấp chúng ta đồ ăn đó thôi.” “Nói đi nói lại vẫn là chúng ta sai, tại chúng ta nóng nảy quá thôi, nên mới làm lý chính nổi giận. Đấy, bình tĩnh lại thì vẫn là lý chính đối xử tốt với chúng ta.” Mấy hôm trước khi lý chính tuyên bố bỏ gánh không làm, họ đã hoảng sợ, bây giờ thì hay rồi, lý chính chẳng những bỏ qua chuyện cũ, còn bằng lòng viện trợ lương thực cho họ.
Một người lý chính như vậy, có thắp đèn lồng tìm cũng khó thấy.
Có lương thực bảo đảm, mặt ai nấy đều tươi rói, “Nhà ta đồ ăn sắp hết rồi, nếu lý chính đã nói vậy, chúng ta cùng nhau đi mượn chút lương thực về.” “Ta cũng thấy vậy.” Ngoài mấy nhà bị trộm, còn có vài nhà lương thực vốn đã ít, nghe tin này cũng xách giỏ chuẩn bị đến nhà lý chính mượn gạo.
Một đám người gặp nhau trên đường, hỏi han tình hình, rồi nhập đoàn cùng nhau, vừa cười vừa nói đi đến nhà Bạch Vân Tùng lấy lương thực.
Thấy đám người đông nghịt kéo nhau đến nhà Bạch Vân Tùng, kẻ xúi giục rốt cuộc vỗ tay rồi về nhà.
Mẹ hắn dặn, thích xem náo nhiệt chỉ rước họa vào thân, tốt nhất nên về nhà chờ tin vui.
Tiểu Tứ thoải mái nhàn nhã về đến nhà, kể lại tình hình chiến sự cho Bạch Vân Khê nghe, sau đó còn tiếc rẻ tặc lưỡi một tiếng, “Ta đếm được tám hộ đó. Đủ cho đường bá lớn nhà ta uống no rồi. Nếu mấy nhà đi tiên phong mượn được lương thực, những người đang quan sát sau đó cũng sẽ kéo đến, cứ chờ mà xem, màn kịch hay bắt đầu rồi.” Nghe Tiểu Tứ báo cáo, Bạch Vân Khê ngẩng đầu liếc mắt nhìn trời, chẳng cần chạy đi xem náo nhiệt, cũng có thể đoán được nhà đường ca giờ này chắc náo nhiệt lắm.
Đừng trách nàng nhẫn tâm, ai bảo hắn lúc nào cũng thích lấy phúc của người khác làm vui?
Hôm nay, cũng nên để đường ca nếm thử, cảm giác bị người khác quấy rầy.
Tiểu Tứ vui sướng khi người gặp họa xích lại gần Bạch Vân Khê, “Nương, người nói bọn họ có đánh nhau không?” “Yên tâm, nhiều nhất cũng chỉ làm ầm lên thôi, có ông nội con trấn giữ thì hiếm khi xảy ra đánh nhau lắm…Có khi tức sôi máu cũng nên.” Nói đến đây, Bạch Vân Khê vô tội nhún vai, nàng sống ở cái thời đại xa lạ này đâu có dễ dàng, sao ai cũng thích gây phiền phức cho mình vậy?
Tuy nói người không vì mình, trời tru đất diệt, nhưng hành động của nàng, chắc là thuộc kiểu phòng vệ chính đáng thôi nhỉ?
“Thật ra con hơi tò mò, lần này chuyện xảy đến trước mặt đường bá lớn, thì cái nào quan trọng hơn, mặt mũi hay là lương thực?” Tiểu Tứ vuốt cằm, giọng đầy tò mò.
“Mặt mũi hay lương thực giờ đều xếp sau, quan trọng nhất là phải giải quyết chuyện phiền phức này trước đã.” Trong lúc nói chuyện, Tiểu Ngũ đẩy cửa bước vào, chắp tay sau lưng ngẩng đầu, thở ra một hơi vào không khí, một làn khí trắng mờ ảo bay lên.
“Nhìn đi, trời băng đất tuyết thế này, nhà nào lương thực chẳng eo hẹp, bao nhiêu người đi mượn gạo như thế, cho dù mỗi người chỉ xin hai ba thăng thì cũng đủ vét sạch kho lúa nhà đại gia gia rồi. Mặt mũi lớn mấy đi chăng nữa mà so với bụng đói cũng chẳng đáng kể.” Tiểu Tứ hừ một tiếng, “Đấy gọi là tự mình gây nghiệt không thể sống, ai bảo hắn muốn tính kế nhà ta, giờ cũng đến lượt hắn nếm mùi, chuyện không xảy ra trên đầu mình, thì ai cũng chẳng xót xa gì.” Nghe giọng điệu của Tiểu Tứ, Bạch Vân Khê ngạc nhiên liếc hắn một cái, (hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận