Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 563: Thật là bại gia tử (length: 3836)

Ba người tản bộ hướng bên ngoài trấn đi, giữa đường lúc đi ngang qua cửa hàng vải, Bạch Vân Khê theo bản năng liếc nhìn một cái, đúng lúc này, bên trong cửa hàng vải vang lên một tiếng "phanh", tựa như tiếng đồ sứ vỡ tan.
Tiếp đó, lại một tiếng kêu khóc phẫn nộ vang lên, "Ta đã làm cái nghiệt gì thế này, lão thiên gia vì sao lại trừng phạt ta như vậy?"
"Mẹ, người làm gì vậy? Uyển nương đã mang thai, chỉ định lấy một mảnh vải may đồ cho con thôi mà, người đừng làm ầm ĩ nữa được không?"
Tiếng nói vừa dứt, lại có tiếng khóc thút thít vang lên, "Mẹ, là con dâu không chu toàn, không nên tới lấy miếng vải, người bớt giận, con về ngay đây."
Trong lúc nói chuyện, chỉ thấy một người phụ nữ mặc váy áo màu hồng nhạt chạy ra khỏi cửa hàng vải, mặt dính đầy nước mắt, quay người chạy về con hẻm bên cạnh.
Phía sau nàng, một thanh niên tầm hai mươi tuổi đuổi theo sát, tay cầm một miếng vải bông mịn màu hồng.
"Uyển nương, tổ tông của ta ơi, cô chạy chậm thôi, coi chừng đứa con trong bụng."
Nhìn hai người một trước một sau chạy vào hẻm, khóe miệng Bạch Vân Khê giật giật, đây là tiểu tử nhà họ Tần cùng cái cô nương ở câu lan kia ư? Không ngờ rằng cô nương từ chỗ đó ra còn có thể mang thai, thật mở mang tầm mắt.
Theo như nàng biết, phàm là nữ tử lớn lên ở câu lan, đến tuổi cập kê đều sẽ bị cho uống thuốc, cả đời không thể sinh con.
Uyển nương này có thể khiến tiểu tử nhà họ Tần mê mẩn, lại còn mang thai nối dõi, chắc chắn không phải người bình thường.
Ngay khi nàng đang thất thần, trong cửa hàng vải lại truyền ra một tiếng khóc rống xé lòng, "Lão thiên gia ơi, ta đã làm cái nghiệt gì vậy? Vì sao lại trừng phạt ta như thế? Ngày tháng sau này sao mà sống nổi đây?"
"Nương tử, đừng quá đau lòng, sự thật đã như vậy, người chấp nhận đi? Mặc cho chúng nó giày vò thế nào, chúng ta không quản nổi mà cũng không có quyền quản."
"Nhưng ta không cam tâm, nhìn cái con hồ ly tinh kia kìa, nó câu mất hồn thằng con ta, khiến nó trở nên không nhận người thân, đến cả mẹ già này nó cũng dám chống đối. Cứ tiếp tục thế này, nhà ta xong mất."
"Con đàn bà đó vừa nhìn đã không phải người tử tế, hôm nay không phải đến lấy một tấm vải đâu, nó thèm khát cái cửa hàng vải của chúng ta, muốn làm cho nó thành của riêng, tưởng ta không nhìn ra hay sao?"
"Chỉ có thằng con ngốc nhà ta, nó tin người ta nói cái gì cũng gật gù. Ỷ vào có thai trong bụng, nó cứ làm mưa làm gió, coi chúng ta như bùn nặn. Dù có phải cá chết lưới rách, ta cũng không để cho nó được như ý."
"Haiz, con trai không cùng lòng với chúng ta, thì có cách gì chứ?"
"Ô ô..."
Bạch Vân Khê đứng ngoài cửa, nghe hai vợ chồng trong cửa hàng vải bất lực lại tức giận bất bình, lắc lắc đầu, con trai nuôi không tốt, lại rước về một cô vợ như vậy, đúng là tướng bại gia.
Người xưa vẫn nói, cưới vợ không hiền, tai họa ba đời. Cái gia sản này của nhà họ Tần, e rằng khó lòng giữ được.
Lý thị đứng cạnh bà bà, khoác tay bà, nháy mắt.
"Nương, cái trang trại nhỏ mà nhà ta mua, có phải là của nhà họ Tần này không?"
"Không sai, chính là nhà bọn họ." Bạch Vân Khê nhìn cửa hàng vải, đang kinh doanh mà làm ầm ĩ như vậy, có khách nào dám đến mua nữa chứ?
"Nương, tiểu tức phụ kia vừa rồi thật sự xuất thân từ câu lan?" Vừa rồi nàng nhìn rõ mặt cô gái, còn xinh đẹp thật đấy.
Bạch Vân Khê nhìn ánh mắt hóng hớt chuyện của Lý thị, khóe miệng giật giật, "Là thật, tiểu tử nhà họ Tần vì chuộc thân cho cô ta, mới mang giấy tờ đất nhà đi thế chấp."
"Chậc chậc... Đúng là đồ phá gia chi tử." Lý thị lắc đầu, "Nếu ta là mẹ của nó, nhất định phải cầm chày cán bột đánh chết nó mới được."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận