Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 199: Cầu gai liền là hạt dẻ (length: 3932)

"Nương, người yên tâm, lát nữa con cùng người cùng nhau đi hái."
Lý thị nói, liền thấy trong mớ mộc nhĩ lẫn mấy quả gờ ráp.
"Nương, sao người còn nhặt mấy quả gờ ráp về làm gì, thứ này làm củi đốt còn có chút khó khăn. Nhà mình bình thường đốt củi không dùng đến cái này."
Chủ yếu là quá phiền phức, còn phải dùng xẻng đẩy vào lòng bếp, hơi không chú ý là khó nhọc ngay.
Bạch Vân Khê ngạc nhiên nhìn nàng, "Đều đem cái này làm củi đốt?"
"Thì không hẳn thế, chủ yếu là thứ này quá gai người, bình thường không ai muốn đụng vào,"
Bạch Vân Khê có chút cạn lời, nói cách khác, căn bản không ai phát hiện bên trong nó có thể ăn?
Nói thật, Bạch Vân Khê thực sự có chút không tin, lại lần nữa xác nhận, "Các ngươi thật không biết bên trong thứ này có thể ăn?"
Nghe giọng điệu của bà bà, Lý thị sững người ra, "Ăn cái gì? Nhiều xương thế này thì ăn kiểu gì?"
Trong lúc nói, ngay cả Bạch An Diễm mấy người cũng đều vây quanh, Bạch Vân Khê nhìn ánh mắt nghi hoặc của họ, cẩn thận lấy một quả gai thả xuống đất, dùng chân giẫm mạnh, răng rắc một tiếng, từ bên trong lăn ra mấy quả màu nâu.
Lấy hòn đá đập quả ra, để lộ phần thịt bên trong, "Này, các ngươi nếm thử, thứ này ăn sống hơi giòn ngọt, cảm giác không quá ngon, nhưng nếu đem luộc lên thì còn ngon hơn khoai lang."
Mấy người nghe nương giải thích, không thể tin nhìn mấy hạt dẻ lăn trên mặt đất, thứ này bọn họ đã thấy từ lâu, người trong thôn cũng không xa lạ gì, nhưng chẳng một ai ăn nó cả.
Nhìn vẻ mặt mấy người, Bạch Vân Khê coi như hiểu rõ, cũng là bởi vì thứ này được bao bọc hai lớp vỏ cứng, đặc biệt là lớp ngoài gờ ráp kia, căn bản không có chỗ mà thò tay vào.
Không ai muốn đụng vào, cho nên mới không phát hiện ra thịt bên trong có thể ăn.
Nói thẳng ra, căn bản là không ai bóc ra.
Nghĩ đến điều này, Bạch Vân Khê có chút dở khóc dở cười, nàng cái này có tính là ngoài ý muốn có thêm của hời không?
"Thứ này gọi là hạt dẻ, cũng có người gọi là mao cầu, ngoài lớp gờ ráp thì bên trong còn có một lớp vỏ cứng, nhưng thịt quả giấu bên trong vỏ cứng lại là món ngon tuyệt hảo."
Bạch Vân Khê vừa nói cho các con trai nghe, vừa dùng đá đập, để chúng tự mình thưởng thức.
"Thứ này không chỉ có thể làm món chính mà còn có thể làm đồ ăn vặt, lát nữa lột ra đem luộc muối, các ngươi có thể thử xem, ngon vô cùng."
Mấy người cẩn thận nếm thử một chút, còn chưa đợi ai lên tiếng, Lý thị đã vội vàng bày tỏ, "Nương, con giờ đi hái với người luôn, nhân lúc người khác chưa biết, mình tranh thủ hái về nhà nhanh, từ từ mà lột, kẻo người ta biết lại hái sạch mất."
Nhìn dáng vẻ hấp tấp của Lý thị, Bạch Vân Khê không nhịn được cười, "Không vội, đợi đại tẩu con mang cơm đến, chúng ta ăn cơm rồi cùng đi hái."
Trong lúc nói, liền thấy Đỗ thị gánh đòn, phía sau là Nha Nha, ngay dưới chân Nha Nha là con cún Nhuyễn Nhuyễn.
"Nãi nãi, ăn cơm ạ."
Nha Nha vui vẻ chạy đến, sau khoảng thời gian tẩm bổ này, khuôn mặt nhỏ của cô bé cuối cùng cũng có thịt, tóc cũng xem như mọc dày hơn trước.
"Ôi chao, ngoan quá, chạy chậm thôi, cẩn thận ngã."
Bạch Vân Khê đón lấy, ôm vào lòng, véo véo khuôn mặt nhỏ của bé, thấy tiểu nha đầu cười tít mắt, tim nàng mềm nhũn.
Thời gian này nàng cố ý để Nha Nha cùng Đỗ thị ở bên nhau, cho hai mẹ con vun đắp tình cảm trở lại.
Đỗ thị cũng ý thức được mình có lỗi với Nha Nha, mỗi ngày đều chải đầu tết tóc cho bé, cùng bé trò chuyện.
Nha Nha cũng từ lúc đầu còn bài xích, đến giờ cũng đã quen, hai hôm nay, mỗi buổi sáng rửa mặt xong là bé tự cầm lược chạy đi tìm nương chải tóc cho mình.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận