Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 208: Chày cán bột dùng nơi (length: 3996)

Sức đề kháng loại này càng cao, thể lực cũng càng tốt, nhà bọn họ trước mắt tình huống này, tuyệt đối không được sinh bệnh.
Tập luyện xong, Bạch Vân Khê ra sau vườn, xem đống hạt dẻ đã bóc trong khung, còn có đống vỏ gai chất đầy bên cạnh, cũng không biết mấy người từ lúc nào, làm được bao lâu rồi?
Mấy đứa nhóc dưới sự tẩm bổ canh gà liên tục của nàng, tam quan cơ bản đã trở lại, làm việc cũng nhanh nhẹn hơn.
Nàng làm mẹ, cũng rất vui mừng.
"Nương, sao người ngủ không thêm chút nữa?" Lý thị thấy Bạch Vân Khê đi đến, cười hì hì kê ghế đẩu cho nàng.
Bạch Vân Khê nhìn bọn họ làm việc hăng say, cũng không làm phiền, "Các ngươi còn dậy sớm hơn nương, ta đã rất lười rồi."
"Nương nói vậy sai rồi, chúng con còn trẻ, lại khỏe mạnh, làm nhiều chút cũng không sao, người thì khác, mệt thì làm thế nào?"
Bạch An Diễm ngơ ngác cười một tiếng, "Hôm qua người đã theo chúng con cả ngày, lên núi xuống núi, thể lực chắc chắn không theo kịp, nên ngủ thêm một chút nữa."
Nghe giọng điệu của lão nhị, Bạch Vân Khê liếc hắn một cái.
Đôi khi quá thật thà cũng không tốt, nói chuyện thật thà quá mức, lơ đãng chọc người ta khó chịu, mấu chốt là nàng còn không thể nổi giận.
"Ta thấy người vẫn khỏe, thể lực cũng theo kịp, chứng tỏ lão nương ngươi vẫn còn trẻ."
Nghe giọng điệu của lão nương, nhìn ánh mắt của lão nương, Bạch An Diễm trong lòng hơi nghi hoặc.
"Không biết có phải ảo giác không, sao thấy lão nương giận dữ nha?"
Bạch Vân Khê nghe thấy tiếng lòng của hắn, hừ một tiếng, xem ngươi thành thật chăm chỉ, lão nương nhịn.
"Người khỏe mạnh, đó là phúc của chúng con. Các con trai đều lớn rồi, có vài việc không cần nương động tay, chúng con tự làm được, sau này người muốn con trai làm gì, cứ sai bảo một tiếng là được."
"Nương là lão thái quân trong nhà, nên hưởng phúc, ngày nào cũng vất vả cùng chúng con, là do các con bất hiếu?"
Lão thái quân?
Bạch Vân Khê không kiềm được khóe miệng giật giật, cúi đầu nhìn cách ăn mặc của mình, váy áo màu vàng, búi tóc còn cao hơn nguyên chủ không ít, hẳn là trông trẻ trung mà?
Thôi, nàng không chấp nhặt với kẻ ngốc.
Bạch Vân Khê ho khan một tiếng, cố làm ra vẻ mặt tươi cười hiền lành nhất, "Nương trông già lắm sao?"
"Hả?"
Bạch An Diễm nghe không hiểu, bất lực gãi đầu, nụ cười của nương thật giả tạo.
Còn chưa kịp mở miệng, tiểu tứ vẫn luôn im lặng đột nhiên đứng lên, cười hì hì qua ôm cánh tay Bạch Vân Khê.
"Ai nói nương già? Nương một chút cũng không già, người vẫn cứ trẻ trung khỏe mạnh ấy... không đúng, phải là giống một đóa xương rồng cảnh vĩnh viễn không tàn, rất lợi hại đấy ạ."
"Đồ ngốc nhị ca, thật là không biết nương không thích người ta nói nàng già. Xem, chọc cho lão nương tức giận rồi kìa."
Nghe thấy tiếng lòng của tiểu tứ, Bạch Vân Khê liếc hắn một cái.
"Đi đi làm việc, đừng có múa môi với lão nương."
Còn mơ ở dưới mí mắt nàng mà lười biếng giở trò, dám không nghe lời, ta cho chày cán bột.
Đợi ăn điểm tâm xong, thừa lúc trước khi đi khai hoang, tranh thủ trở mặt bánh hồng, ấn cho chặt, mấy ngày nay thời tiết tốt, phơi bánh hồng cũng không tệ, qua chừng mười ngày nữa, là được.
Tình hình bình thường, bánh hồng phơi chừng một tháng là được.
Bạch Vân Khê vừa trở mặt bánh hồng, vừa giải thích cho hai người, bánh hồng phơi đến khi nào thì có thể đậy bánh lại, nếu như phơi không đúng cách, bên trong bánh hồng còn nhiều hơi nước quá, sẽ rất dễ mốc meo mọc lông đen.
Đến lúc đó, một khi biến chất, bao công hái quả gọt vỏ trước đó sẽ phí hoài hết.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận