Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 472: Tiểu tứ nghe người góc tường (length: 3823)

Bạch Vân Khê ngồi trước chậu than, nhìn hai cô con dâu thêu thùa may vá, một người thêu hoa, một người may quần áo, đều là chuẩn bị quần áo mới cho dịp đầu xuân năm tới.
Nhìn các nàng tuổi còn trẻ mà đã điềm tĩnh như vậy, thật tình mà nói, Bạch Vân Khê không khỏi cảm thán thời đại khác nhau bồi dưỡng nên những người phụ nữ khác nhau.
Ở thời đại mà nàng từng sống, đám tuổi này còn đang ở trường học học tập ấy chứ.
Xem một hồi, Bạch Vân Khê đã thấy hoa mắt, vừa định đứng dậy tìm cuốn tạp ký giải khuây thì bỗng thấy mũi ngứa ngáy.
"Hắt xì, hắt xì..."
Bạch Vân Khê dùng khăn lau lau mũi, thầm nghĩ, ai lại đang nhắc đến mình sau lưng thế này?
Thấy bà bà hắt hơi, dọa Đỗ thị vội vàng đứng dậy lấy áo khoác dày cho nàng khoác vào, "Mẹ, mẹ có lạnh không ạ? Cẩn thận cảm lạnh đấy, hay là con chuẩn bị thêm chậu than nữa nhé?"
Mùa đông giá rét thế này, mà để cảm lạnh thì khó chữa lắm.
Bạch Vân Khê xua tay, "Không cần, chắc là có ai đang nhớ ta thôi."
Vừa định trêu chọc một câu thì thấy Tiểu Tứ hào hứng đẩy cửa chạy vào, "Mẹ ơi, tin lớn, đại bá đường rốt cuộc bỏ chức rồi."
Bạch Vân Khê ngớ người, đường ca coi trọng chức lý chính như thế, sao có thể dễ dàng buông tay như vậy?
Chưa kịp hỏi han, đã thấy Lý thị nhét hạt dưa vào túi, vỗ vỗ tay.
"Tứ đệ, ý gì thế? Mau nói đi, sao đại bá đường lại bỏ chức? Hắn không phải vẫn muốn làm một vị lý chính được mọi người khen ngợi sao? Còn chưa được ai khen đã không muốn làm rồi à?"
Mọi người đều tò mò trước câu hỏi của Lý thị.
Thật không biết cái đầu kia chứa những mạch suy nghĩ gì, một chức lý chính mà cũng muốn lưu danh thiên cổ hay sao?
Tiểu Tứ thấy mọi người nhìn mình đầy tò mò thì cười hề hề, "Thật ra lần này cũng không thể trách đại bá đường nóng giận, là do đám người kia quá đáng, cũng không biết ai nghĩ ra cái chủ ý ngu ngốc, mà lại cùng nhau kéo đến chắn cửa nhà đại bá đường. Còn đòi đại bá đường quyên góp thêm lương thực một lần nữa."
"Nào ngờ, cái yêu cầu này đã trực tiếp chọc giận đại bá đường, mắng cho bọn họ một trận."
Nghe Tiểu Tứ kể lại, Bạch Vân Khê cong môi cười, "Chuyện này cũng nằm trong dự liệu thôi, có gì lạ đâu. Không cần bỏ công sức đã có lương thực, dễ dàng có được thì đương nhiên chẳng ai muốn tốn công nữa."
"Mẹ nói đúng, sau khi đại bá đường từ chối, đám người đó liền giận dỗi, không những hùng hổ cãi nhau với đại bá đường một trận, còn uy hiếp đại bá, nói nếu không cho bọn họ quyên lương thực, thì họ sẽ đến nhà đại bá đường xin ăn."
Cũng may lúc hắn từ trên núi trở về, vừa hay thấy mấy người tụ tập xì xào bàn tán, tò mò trong lòng nên hắn đi theo xem, ai ngờ lại xem được một màn kịch hay như vậy.
"Hành vi vô lại của mấy người kia đã chọc giận đại bá đường, mắng cho một trận mới khiến bọn họ mất hết nhuệ khí, không thì còn nháo nữa."
Nói đến đây, ánh mắt Tiểu Tứ lạnh đi, hừ một tiếng, "Mẹ, may mà con đi cùng, không thì còn không biết đám người kia lại trơ tráo như vậy, còn dám nhòm ngó nhà mình nữa chứ?"
Mọi người: "..."
"Mọi người không biết đâu, bọn họ còn xúi giục đại bá đường đến nhà mình mượn lương, nói là đợi đến mùa hè sang năm sẽ trả, may mà bị đại bá đường từ chối thẳng thừng."
"Còn cảnh cáo bọn họ, muốn mượn lương thì tự mình tìm cách mượn đi, đừng đến làm phiền hắn nữa. Nếu dám giở trò, thì cho dù không làm lý chính nữa hắn cũng không giúp."
Nghe giọng điệu phì phò của Tiểu Tứ, mọi người nhìn nhau, mượn lương của nhà mình, dựa vào cái gì chứ?
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận