Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 67: Mua đứt tình cảm (length: 3917)

Thảo nào vừa vào cửa ta đã thấy không ổn, cũng chẳng trách mẹ mặt mày u ám, đổi ai cũng chẳng cười nổi.
Tiểu ngũ liếc nhìn ra ngoài, khẽ nhắc nhở: "Mẹ à, dù đại ca có đem tư thục đưa cho ông cả thì tư thục cũng được xây trong từ đường, là tài sản của cả họ Bạch, chứ đâu riêng gì nhà ông cả. Hai quan tiền mà đòi lấy đi thì hơi bị khó coi."
Nghe tiểu ngũ phân tích, Bạch Vân Khê nhịn không được kéo khóe miệng xuống: "Chính vì giá không tương xứng, nên mới dễ lấy tiền. Đại ca con ích kỷ nhưng không ngốc, cũng biết đánh giá nhân tâm. Nếu không, với tình cảnh nhà mình hiện tại, ai thèm cho hắn vay tiền?"
Tư thục như miếng bánh thơm, đâu phải ai muốn mở là mở được.
Thời buổi này, dạy dỗ người cũng như mở đường, đều là việc làm công đức, lại còn là nghề thu học phí mà vẫn được người tôn trọng.
Năm xưa lão tú tài muốn mở tư thục, lại lo không có chỗ thì tộc trưởng đã không nghĩ ngợi mà cho dùng từ đường.
Mở tư thục thì nhỏ là kế sinh nhai của lão tú tài, lớn thì là vinh dự của cả tộc, như một trường học của dòng họ, được người ngưỡng mộ. Con cháu trong tộc được học hành, sau này ra ngoài đời cũng hơn người ta mấy phần.
Đùng một cái bị lão đại nửa bán nửa tặng cho bọn họ, món hời lớn như vậy, người bình thường nào mà từ chối được.
Tư thục có tiếng, Bạch Vân Tùng nhận về rồi thì chẳng cần làm gì, chỉ cần mời một vị tú tài đến dạy là được.
Đây đúng là thịt mỡ dâng tận miệng, không ăn một miếng thì có lỗi với mình.
"Trước lợi ích thì đừng có thử thách nhân tính, kể cả người thân cũng vậy thôi."
Bạch Vân Khê nhìn mấy đứa con trai con dâu, thở dài thườn thượt.
Hai bên đều có lợi, chỉ có mỗi bọn họ là xui xẻo, tự dưng mang nợ đã đành, mà cái di niệm của lão cử nhân cũng không giữ được.
"Cái thằng Bạch An Sâm kia vô liêm sỉ, đợi ta bắt được nhất định đánh cho nó tàn phế."
Bạch An Nghị nắm chặt nắm đấm, tính toán đủ đường cũng không ngờ lão đại đi rồi mà vẫn còn hố bọn họ một vố.
"Mẹ, hay là con xuống huyện tìm một phen, đòi lại tiền? Nhà mình còn nợ Dương đại phu hai quan tiền chưa trả, không thể để thêm nợ được."
Bạch An Diễm mím môi, nắm chặt tay, mặt đầy tức giận.
"Nhị ca nói đúng, con với nhị ca cùng đi, đào ba thước đất cũng phải moi nó ra, trói về dập đầu nhận tội với mẹ."
Đỗ thị cúi đầu, xoa xoa tay, xấu hổ và hận không chịu được. Chồng mình làm sai, đứng trước mặt mọi người giận dữ chỉ có mỗi nàng.
"Đồ không biết xấu hổ, yêu tinh hại người, sao nàng lại khổ thế này, gặp phải cái thằng không đứng đắn, bỏ vợ bỏ con, đến lúc đi còn hãm hại người, nếu mẹ chồng trách tội thì đến cơ hội phản bác cũng không có."
"Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, lâm đại nạn mỗi người bay, cái thằng Bạch An Sâm kia đúng là không bôi nhọ câu nói đó."
Bạch Vân Khê nghe giọng oán hận của bọn họ, lắc đầu: "Huyện thành lớn vậy, nếu nó cố tình trốn thì các con tìm sao được... Thôi, mặc kệ nó đi, chỉ mong nó có thể dùng hai quan tiền đó mà có tương lai tươi sáng, sau này không gặp lại nữa, coi như nhà mình mua đứt tình cảm với lão đại."
Mọi người nghe mẹ nói vậy, đều im lặng.
Không nhận thì còn thế nào, nợ đã đeo vào người rồi.
Tiểu ngũ do dự một chút, thấy cả nhà mặt mày buồn bực, mới nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói:
"Mẹ, chuyện đã đến nước này rồi thì mẹ cũng đừng giận nữa, thật ra nghĩ kỹ lại thì chuyện này với mình cũng chưa chắc đã là chuyện xấu..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận