Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 249: Kia ta liền thay đổi đi (length: 3964)

Mà anh cả lại có thể cái gì cũng không làm, chỉ cần đi theo cha bên cạnh học tập, liền có thể được rất nhiều tán dương.
Hắn hiểu rõ, bởi vì anh cả là trưởng tử, sau này phải gánh vác trách nhiệm của cả tộc Bạch thị, điểm này hắn không có oán hận gì.
Nhưng anh cả bọn họ không thể chiếm hết mọi chỗ tốt, hắn thân là em hai liền một ngụm canh cũng không được uống.
Thậm chí còn liên lụy đến cả vợ hắn cũng phải theo hắn làm trâu làm ngựa cho cả nhà anh cả.
Rõ ràng sống trong một gia đình, cuộc sống của hắn và anh cả lại ở hai thái cực hoàn toàn trái ngược.
Một người như địa chủ, một người như đầy tớ.
Đã từng hắn oán hận mình bị sắp xếp đứng sau, nếu như hắn là trưởng tử, đãi ngộ có phải cũng sẽ không giống như bây giờ không?
Nhưng về sau hắn liền hiểu rõ, đây là kết quả của sự bất công từ cha mẹ.
Nếu như cha mẹ không bất công, thì làm trưởng tử, anh cả không phải là phải gánh chịu càng nhiều sao?
Anh ta vốn dĩ là trụ cột mà cha bồi dưỡng, tộc trưởng của cả tộc, không có chút đảm đương nào thì làm sao có tư cách ngồi lên vị trí tộc trưởng?
Hiện tại ngay cả chức trách của một người anh cũng làm không xong, người như vậy làm tộc trưởng thì mới có quỷ, càng không nói đến trách nhiệm lý chính.
Nghĩ đến đây, Bạch Vân Quý giật mình, nếu như anh cả những năm nay luôn chèn ép hắn, vậy thì vì sao hắn không thể phản kích chứ?
"Cha, người thật sự muốn để con và anh cả đổi chỗ cho nhau một chút sao?"
Nghe con trai bất ngờ hỏi, lão tộc trưởng sững sờ, nheo mắt nhìn hắn.
Chưa đợi ông mở miệng, cửa phòng của vợ chồng Bạch Vân Tùng đã bị đẩy ra.
"Nhị đệ về rồi đấy à. Trịnh thị, cô đi chuẩn bị ít thức ăn đi, hôm nay anh với cha cùng nhị đệ uống vài ly, trước kia chỉ mải bận bịu, cha con mình lâu rồi chưa ngồi xuống tâm sự."
Bạch Vân Tùng nói, như thể mới phát hiện ra nhị đệ đang quỳ dưới đất, vội vàng đỡ người dậy.
"Sao lại còn quỳ, đứng lên nói chuyện đi, chẳng lẽ cha còn làm khó dễ em hay sao?"
Lão tộc trưởng nhìn hai vợ chồng cả đang diễn kịch, nheo nheo mắt, cũng không mở miệng ngăn cản.
Bạch Vân Quý đứng dậy, trực tiếp túm lấy cổ tay anh cả.
"Anh cả thấy đề nghị của cha thế nào? Em lại thấy có thể thử một lần, như vậy hai anh em ta cũng có thể trải nghiệm cuộc sống của đối phương."
Nhìn em trai với ánh mắt sáng rực như vậy, Bạch Vân Tùng há hốc mồm, trong chốc lát, hắn lại không biết phải biện minh thế nào.
"Cái thằng ngu không phân biệt phải trái này, anh cả tốt bụng đỡ em đứng lên, em sao lại không biết điều như vậy?"
Bạch lão thái chống gậy, trừng mắt nhị nhi tử, trong mắt lộ vẻ trách cứ.
Nhìn mọi người trầm mặc, Trịnh thị chớp chớp mắt.
"Ấy dà nương ơi, anh em bọn họ đùa thôi mà, người đừng có tưởng thật. Con vào bếp chuẩn bị ít đồ ăn ra cho họ uống vài chén, tâm sự một chút."
Bạch Vân Quý nhìn chị dâu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
"Chị dâu hi vọng em đang đùa đấy ư? Hay là chị và anh cả biết làm nông vất vả quá, căn bản không muốn đổi?"
Trịnh thị: "..."
Cái đồ không biết xấu hổ này, còn không biết đường lui.
"Thế nào, em thật sự muốn làm anh cả à? Những năm nay ngày nào em cũng ở trong ruộng mặt quay xuống đất lưng quay lên trời, biết cái gì chứ?"
Lão thái thái thấy hai vợ chồng lão đại bị nghẹn đến mặt đỏ lên thì lập tức xót, trừng mắt nhìn lão nhị, dùng gậy chọc mạnh xuống đất hai lần.
"Việc bên ngoài hai vợ chồng không cần lo, chỉ cần chăm lo tốt việc đồng áng trong nhà là được, có mấy việc hao chút sức lực thôi, vậy mà cũng cãi cọ được hả?"
Bạch Vân Quý cúi đầu xuống, nghe lão nương nói xong, mới ngẩng đầu nhìn bọn họ, trong mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận