Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 625: Trong lòng có chút thất vọng (length: 7560)

"Nương, người sáng sớm đã lục tung cả lên rồi, đang tìm gì vậy?"
Bạch An Tĩnh vừa tới, đã thấy nương mình nửa người chui tọt vào trong tủ, không nhịn được bật cười.
Bạch Vân Khê phủi tay, đóng cửa tủ lại, "Đang định tìm ngươi đây, ta vừa lục được mấy mảnh vải, mà nhà mình lại có bông mới, tranh thủ thời gian làm cho Nha Nha một bộ áo bông đi."
Bạch An Tĩnh nhìn hai mảnh vải đặt trên giường, gật đầu, "Vâng, con sẽ làm nhanh thôi, một ngày là xong."
"Con bé đó biết điệu đà lắm, chỗ cổ áo tay áo, thêu cho nó ít hoa vào."
Bạch Vân Khê cong khóe môi, "Ta lát nữa cùng Văn U ra trấn một chuyến, mua thêm cho Nha Nha mấy mảnh vải, tiện thể mua chút lụa nữa, ngươi làm cho Nha Nha mấy cái hoa cài đầu đi."
"Phì~ nương, nghe cách người làm bà mà xem, con nghe đã thấy thèm rồi." Bạch An Tĩnh cầm mảnh vải bông màu cánh sen nhạt kia lên, có chút dở khóc dở cười.
"Nếu con thèm, thì phần vải thừa may áo bông cho Nha Nha, con làm cho mình một cái áo gile vừa người đi." Bạch Vân Khê không khách sáo liếc cô nàng một cái, nhẹ giọng nói.
"Thôi đi, con không dám tranh đồ với cháu gái của người đâu, kẻo lại bị người nhắc nhở."
Nghe mẹ mình đề nghị, Bạch An Tĩnh giật giật khóe miệng, trong nhà chỉ có một mụn cháu gái thôi, mẹ mình quý nó như tròng mắt, nàng không muốn dại gì mà đến tìm khó chịu.
Giao đồ cho con gái xong, Bạch Vân Khê kéo Văn U ra trấn, còn chưa ra đến cổng, Nha Nha đã đuổi theo.
"Nãi nãi muốn đi trấn ạ? Nha Nha có đi cùng được không?" Tiểu nha đầu ngước đôi mắt long lanh nhìn Bạch Vân Khê.
Nhìn đôi mắt tròn xoe đen láy kia, Bạch Vân Khê hơi nghẹn lời.
"Dạo này con không ở nhà đã bỏ mất không ít bài vở, tranh thủ lúc này mau bổ túc vào đi. Nếu không bài càng ngày càng nhiều, cả thời gian chơi của con cũng sẽ bị chiếm mất đấy."
Nhìn khuôn mặt nhỏ xíu như mướp đắng của tiểu nha đầu, Bạch Vân Khê xoa xoa đầu nàng, "Sáng nay không phải đã nói rồi sao? Nãi nãi ra trấn mua vải hoa, làm quần áo mới cho con, còn mua bánh ngọt cho con nữa, Nha Nha cứ ngoan ngoãn ở nhà đọc sách luyện chữ là được."
Nghĩ đến buổi sáng nãi nãi đã để trước mặt mình một chồng giấy tập đồ chữ và một quyển ngàn bài thơ, khuôn mặt nhỏ của tiểu nha đầu xịu xuống, "Dạ, nãi nãi nhớ mua cho con bánh bát trân nha."
"Không thành vấn đề, sẽ mua bánh bát trân cho con."
Bạch Vân Khê nhéo nhéo má nàng, hơn hai năm, tiểu nha đầu đã thuộc lòng Tam Tự Kinh, Bách Gia Tính, Thiên Tự Văn và Đệ Tử Quy, tuy chưa hiểu sâu sắc lắm, nhưng chủ yếu vẫn nắm được.
Cuốn sách cuối cùng của quá trình vỡ lòng là Ngàn Bài Thơ, đọc xong quyển này, coi như giai đoạn vỡ lòng kết thúc.
Đi trên đường, Bạch Vân Khê kể lại cho Văn U nghe chuyện Nha Nha tối qua than thở với bà, sau đó quay sang nhìn nàng.
"Ngươi thấy ta cố gắng thêm chút nữa, thì Đỗ thị có thay đổi được không?"
Nghe Bạch di hỏi, Văn U mím khóe miệng, hồi lâu mới lắc đầu, "Rất khó, từ nhỏ đã lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, một khi đã hình thành tính cách, thì dù có cố thay đổi, hễ gặp người thân sinh phụ mẫu, chỉ cần bị họ khóc lóc van xin một phen, cái thành trì trong lòng vừa xây lên sẽ ngay lập tức sụp đổ."
"Chuyện qua rồi nàng có lẽ sẽ hối hận, ảo não, thề thốt đủ kiểu, nhưng một khi có ai đó liên quan vào thì ngay lập tức sẽ mất đi nguyên tắc, sau đó luẩn quẩn mãi thôi."
Nghe giọng điệu của Văn U, lòng Bạch Vân Khê trùng xuống, "Là ta đã quá đề cao bản thân rồi, vốn cứ tưởng chỉ cần nỗ lực đối đãi chân thành, coi Đỗ thị như con gái ruột, thì có thể thay đổi tính cách tự ti mẫn cảm của nàng. Nhưng sau khi đi qua nhà mẹ đẻ của nàng một chuyến, nói không thất vọng là giả."
Bạch Vân Khê thở sâu, lắc đầu cười khổ, "Đại ca nhà ta cơ hội trở về không lớn, phòng trường hợp Đỗ thị trong nhà không có địa vị, thì cứ cố bồi dưỡng con bé, sau này nó còn quản lý được việc bếp núc trong nhà. Coi như ta là bà mẹ chồng cấp cho nó sức mạnh, để sau này nó không đến nỗi không có uy tín của dâu trưởng."
"Ngươi không biết đó thôi, ta còn từng nghĩ đến việc, coi Đỗ thị như con gái mà nuôi, chờ mấy năm nữa, ta sẽ thay con trai đưa cho Đỗ thị một tờ giấy hòa ly, tìm cho nàng một người thành thật đáng tin cậy khác, coi như gả con gái đi, như thế cũng đỡ cảnh tuổi còn trẻ đã phải thủ tiết trong nhà."
Nghe dự tính của Bạch Vân Khê, Văn U kinh ngạc nhìn bà, hồi lâu mới lên tiếng, "Bạch di là một bà mẹ chồng phóng khoáng hiếm có." Có người như vậy, quả là phúc đức cho Đỗ thị.
"Cũng chẳng còn cách nào, thằng cả nhà ta nó bất tài như thế, chứ đâu thể trì hoãn người ta cả đời được."
Bạch Vân Khê cười, hiện tại nhìn lại, trừ khi cho Đỗ thị đi lấy chồng ở nơi xa, nếu không nhà ai mà gặp phải nhà mẹ đẻ như Đỗ gia, thì cũng đều đau đầu.
"Thế còn Nha Nha thì sao? Mẹ ruột đi tái giá, chung quy không tốt cho Nha Nha."
Bất kể là vì lý do gì, tiếng tăm hai lần xuất giá kiểu gì cũng bị ảnh hưởng, mà con bé mập mạp đáng yêu như vậy, không có cha lại không có mẹ, thật là đáng thương.
"Đương nhiên là chờ Nha Nha lớn hơn chút nữa, Đỗ thị năm nay mới hai mươi hai, đợi thêm ba bốn năm nữa cũng không muộn."
Hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi vừa là thời đại tuyệt vời, cũng là độ tuổi tốt nhất để sinh con, ảnh hưởng đến cả hai bên đều giảm đến mức thấp nhất.
Trong lòng bà đã có dự định này, nhưng chung quy vẫn phải xem ý của Đỗ thị. Nếu bản thân nàng không muốn, thì cũng không thể ép buộc được.
Hai người vừa nói vừa đi, đến trấn trước tiên ghé vào mua một hộp bánh bát trân, kẻo lại quên mất.
Đi ngang qua hàng thịt thì lại mua mấy miếng sườn rán, về nướng một bữa ăn ngon.
Nghĩ đến chuyện đã hứa với con gái là làm hoa lụa, Bạch Vân Khê đến tiệm tạp hóa mua kẽm lá mỏng và một loạt các công cụ, còn về lụa là các thứ, bà trực tiếp đến các cửa hàng vải vóc để xem.
Khi hai người vừa bước vào cửa hàng vải Tần gia, đã thấy Tần chưởng quỹ đang đứng sau quầy hàng sắp xếp sổ sách, vợ ông thì đang ở bên cạnh chỉnh lý vải vóc.
"Ôi, Bạch đại tẩu tử, hoan nghênh ngài ghé chơi." Tần chưởng quỹ từ sau quầy hàng bước ra đón, "Đại tẩu tử cần gì cứ tự nhiên chọn, đây là hai mẫu vải mới về, chất vải dày dặn, rất hợp để may quần áo mùa đông đấy ạ."
"Ta muốn chọn mấy tấm vải cho cháu gái nhỏ của ta, để may quần áo, chuẩn bị mặc vào dịp năm mới."
Bạch Vân Khê nhìn sắc mặt của hai vợ chồng họ, đã bình tĩnh hơn rất nhiều rồi. Tần gia nương tử nhìn bà, ngoài thoáng chút xấu hổ, thì rất nhanh đã che giấu đi được.
Không cần Tần chưởng quỹ nháy mắt, bà ấy đã tự mình đi đến.
"Đại tẩu tử mời nhìn bên này, đều là màu sắc tươi trẻ cả, màu hồng nhạt này cũng được đó ạ, rất hợp với các bé gái. Còn có màu hồng đào này nữa, mặc lên thì da sẽ trắng trẻo đầy đặn lắm…"
Nghe Tần gia nương tử giới thiệu, Bạch Vân Khê cũng nể tình, chọn một tấm màu hồng nhạt, một tấm màu hồng đào, hai màu này định để may áo gile cho Nha Nha, phối cùng với cổ áo lông thỏ trắng, nghĩ đến thôi đã thấy xinh xắn.
Sau đó lại chọn thêm một tấm màu anh đào, đây là màu vàng pha chút xanh, cũng rất hợp với sự hoạt bát và ngây thơ.
Ngoài ra, bà còn chấm một tấm màu vàng nhạt, đây cũng là màu sắc tươi non của đầu xuân. Các nhà thơ đều ca ngợi, "dương liễu đông gia cầu, vàng nhạt vạn vạn cái", ví như những cành liễu non màu vàng nhạt.
Sau khi chọn xong quần áo mới cho Nha Nha, Bạch Vân Khê nhìn về phía lụa tơ tằm, chất liệu hoa lụa đa dạng, sa, lụa, gấm, lăng, ma, nhung, vải, tất cả đều có thể làm.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận