Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 900: Ngẫu nhiên gặp Từ gia (length: 7857)

Nghe Chúc ma ma cảm khái, Bạch Vân Khê tán đồng phụ họa một tiếng.
"Mưa gió đưa xuân về, tuyết bay nghênh xuân đến. Đã là vách núi trăm trượng băng, vẫn còn nhánh hoa xinh đẹp. Xinh đẹp cũng không tranh xuân, chỉ đem xuân tới báo."
Lời vừa dứt, liền nghe có người vỗ tay, tiếp theo Bạch Vân Khê thấy một nhà mấy người từ sau cây mai xoay người đi tới.
Người dẫn đầu là một nam tử trung niên, hướng Bạch Vân Khê chắp tay "Hay một bài thơ nghênh xuân, không hổ là con nhà gia giáo, quả nhiên bất phàm, tại hạ Từ Lãng, xin chào vị nương tử."
Ngay lúc Bạch Vân Khê còn ngơ ngác, phụ nhân bên cạnh Từ Lãng dắt theo một bé gái tiến lên phía trước, hơi khom người.
"Nô gia Từ Dương thị xin được thỉnh an nương tử, chúc nương tử vui vẻ an khang."
Nhìn hai mẹ con trước mắt, Bạch Vân Khê có chút quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai.
Nhưng người ta nhận ra nàng, hẳn là đã gặp nhau.
"Mau đứng lên đi, ra ngoài không cần khách sáo."
Từ Dương thị đứng lên, nhìn Bạch Vân Khê thần sắc ôn hòa, không khỏi cảm khái "Nương tử quả không hổ là xuất thân con nhà gia giáo, chỉ có đọc đủ thứ thi thư, mới có thể xuất khẩu thành chương, thật đáng kính nể."
"Đâu có, chỉ là thuận miệng đọc một bài thôi, không dám nhận lời khen."
Khách sáo một câu xong, Bạch Vân Khê cười trừ, nàng cũng chỉ là đột nhiên nhớ tới bài thơ này, thuận miệng đọc ra thôi, không ngờ lại thu hút người tới.
Nàng chỉ là một người "vận chuyển" thôi, tự mình đọc thì được, nếu người khác khen thì trong lòng bất an lắm.
Nghe Bạch Vân Khê khiêm tốn, Từ Lãng chắp tay cười "Nương tử khiêm tốn quá, tại hạ cùng nội tử đi ngắm hoa trong vườn, mới có may mắn được nghe nương tử ngâm thơ, hôm nay quả không uổng chuyến đi."
"Ai nói không phải đâu, ngày đó ở Lương phủ gặp mặt. Nô gia vốn muốn tiến lên gọi, nhưng người nói chuyện với nương tử đông quá, nô gia không chen vào được, chỉ có thể nhìn từ xa, đến khi về nhà vẫn thấy tiếc."
Nghe Từ Dương thị nhắc nhở, đầu Bạch Vân Khê chợt lóe sáng, nàng cuối cùng đã nhớ ra người trước mặt là ai.
Đại nương tử nhà họ Từ.
Còn người bên cạnh hẳn là chủ nhân của thương hiệu Từ thị.
Nhà họ Từ ở trước mặt tri phủ không được nể mặt, nguyên nhân có thể hiểu được. Như vậy, nàng lại càng có hảo cảm với nhà họ Từ.
"Từ đại nương tử ăn tết vui vẻ, có thể gặp nhau đầu năm, chứng tỏ chúng ta rất có duyên."
Bạch Vân Khê đứng lên, nhìn bé gái bên cạnh nàng, ánh mắt hiền hòa.
"Hôm tiệc mai vàng ở Lương phủ, con dâu ta khen con gái nhà ngươi hết lời, hôm nay gặp mặt thấy đúng là một đứa trẻ dịu dàng ngoan ngoãn."
Từ Dương thị nghe Bạch Vân Khê khen, vội vàng vỗ nhẹ lên người con gái bên cạnh "Nhị tỷ nhi, mau tạ ơn nương tử đã khen."
Con gái mình được người khác khen một tiếng, chính là thành công lớn nhất rồi.
Từ nhị nhi đỏ mặt, bước lên phía trước một bước, hướng Bạch Vân Khê hành lễ vạn phúc.
"Đa tạ nương tử đã khen, tiểu nữ không dám nhận."
"Con ngoan, mau lại đây, chỉ là khen thôi, tất nhiên là con cái gì cũng tốt."
Bạch Vân Khê nói, lấy từ trong túi ra một cái hồng bao, bỏ vào tay nàng "Gặp mặt đầu năm, cho cái hồng bao để trấn tuổi."
"Đa tạ nương tử."
"Ôi chao, nương tử thật khách sáo, con Nhị tỷ nhi nhà ta có phúc lớn quá, ra ngoài đường mà vẫn được nhận hồng bao, xem ra năm nay nhất định thuận buồm xuôi gió."
Từ Dương thị lấy khăn che miệng, cười đến hai mắt híp lại thành một đường.
Từ Lãng đứng bên cạnh, kiên nhẫn nghe các nàng hàn huyên.
Ngay lúc này, ở cửa lại có một đám người đi vào, bé gái chạy phía trước lao thẳng về phía các nàng.
"Nãi nãi, sao cây mai không cho con nhìn vậy?"
Từ Lãng nhìn cả nhà đi vào, mắt dừng lại ở Tiểu Ngũ "Tại hạ Từ Lãng, xin chào tri châu đại nhân."
Tiểu Ngũ nhìn hắn, ánh mắt nghi hoặc, Bạch Vân Khê khẽ cười, giải thích một tiếng cho họ.
Sau đó lại là một trận hàn huyên hỏi thăm.
Từ Dương thị liền tháo chiếc vòng tay trên cổ tay, đưa cho Nha Nha "Lần đầu gặp mặt không thể tay không, cầm cái này mà chơi."
Nhìn chiếc vòng tay bạch ngọc sáng bóng, lắc đầu.
"Từ đại nương tử quá khách khí, vòng tay này quá quý, trẻ con đeo không hợp."
"Nương tử tuyệt đối đừng từ chối, chỉ là món đồ chơi nhỏ thôi. Sáng sớm ra cửa nên không có mang hồng bao, đành dùng chiếc vòng tay để trấn tuổi."
Lời vừa dứt, Lý thị và Thu Quỳ ôm Tráng Tráng chạy tới "Nương, hóa ra mọi người ở đây."
Bạch Vân Khê thấy Từ đại nương tử có vẻ ngơ ngác, không nhịn được khóe miệng giật giật, Lý thị đúng là đồ ngốc tới đúng lúc.
Bé gái tặng vòng tay còn tạm chấp nhận được, nhưng bé trai thì có chút gượng ép.
Trong lúc Từ đại nương tử còn ngơ người, Từ Lãng bên cạnh tháo ngọc bội bên hông xuống, đưa đến trước mắt Tráng Tráng, tiểu tử kia cũng chẳng sợ người lạ, duỗi tay nhận lấy, ngắm nghía trong tay.
"Tiểu công tử môi đỏ răng trắng, sau này chắc chắn sẽ là một người tuấn tú."
"Đúng vậy, xem cái vẻ khỏe mạnh bụ bẫm này, thật đáng yêu."
"Nãi nãi... nãi nãi..."
Không biết có phải nghe hiểu lời khen của người ta không, tiểu gia hỏa toe toét miệng, nũng nịu gọi người, thật muốn tan chảy trái tim người nghe.
"Ôi chao, nhìn dáng vẻ tổ tôn vui vẻ này, thật là khiến người ta ngưỡng mộ."
Từ Dương thị nói, tiến lên trêu đùa hai lần, tiểu gia hỏa cũng không sợ người lạ, cười khanh khách với bà, làm Từ Dương thị yêu thích không thôi.
Lý thị thấy con trai cứ giữ khư khư ngọc bội của người ta, quay đầu nhìn bà bà "Thằng nhóc này sao tham tiền vậy?"
Một câu nói, trực tiếp làm tất cả bật cười.
Bạch Vân Khê cũng rất bất đắc dĩ, "Đồ quá quý giá, lỡ trẻ con không cẩn thận làm vỡ thì đáng tiếc lắm."
"Vậy thì cứ để người lớn giúp giữ hộ, nói chung đồ đã đưa ra ngoài rồi thì không có chuyện lấy lại. Nương tử cũng nói, gặp nhau chính là có duyên, chúng ta có duyên nên mới khiến ta ở Hương Sơn tự này gặp được tiểu oa nhi phấn điêu ngọc trác này."
Tiểu Ngũ nhìn bọn họ hàn huyên, quay đầu nhìn Từ Lãng, gật đầu ý bảo với ông "Đã sớm nghe danh nho thương Từ đại đông gia, như sấm bên tai."
"Tri châu đại nhân quá khen rồi, chỉ là hư danh thôi."
Ở trước mặt tri châu, ông cũng không dám sơ suất.
"Từ đại đông gia khách sáo, ngài kinh doanh cửa hàng lương thực nhà họ Từ, giá cả phải chăng, trong các hiệu buôn, cửa hàng lương thực nhà họ Từ được đánh giá cao nhất."
Lương thực liên quan đến đời sống dân sinh, đặc biệt là những năm loạn lạc, so với những thương hộ ác ý cố tình tăng giá, việc cửa hàng nhà họ Từ tăng giảm giá theo tình hình cũng được xem là đáng quý.
Nghe Tiểu Ngũ khen, Từ Lãng ngược lại không mấy để ý "Cửa hàng nhà họ Từ kinh doanh cũng được xem là rộng rãi, cửa hàng lương thực liên quan đến dân sinh, tầm quan trọng này tại hạ hiểu rõ. Thiên hạ ồn ào vì chữ lợi, nhưng tại hạ biết rõ có những đồng tiền có thể kiếm, cũng có những đồng tiền phỏng tay."
"Đây mới là điều đáng kính ở Từ đại đông gia."
Bạch Vân Khê thấy Tiểu Ngũ có vẻ nghiêm túc, khóe miệng giật một cái, trực tiếp xen vào "Gần sang năm mới, ra ngoài ngắm hoa thưởng mai, chuyện quá nghiêm túc cũng không cần nói đi?"
Mọi người nghe Bạch Vân Khê nhắc nhở, hơi sững sờ, sau đó đều cười theo.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận