Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 154: Quấy sự tình tinh (length: 3962)

"Các ngươi hiện tại chẳng phải đang trách móc con trai ta đấy sao? Cứ hễ đứa trẻ nào mà phúc khí kém một chút, là y như rằng các ngươi nói ra. Lại nữa, trẻ con vốn háu ăn, hết miếng này đến miếng khác, làm gì mà ai cung nổi cho?"
Lão thái thái nghe giọng con gái, mặt có chút không vui, đưa tay kéo tay nàng, "Thôi, đừng nói nữa, chúng ta đi thôi."
Trương Tái Hoa hừ một tiếng, "Mẹ, mẹ là quá dễ nói chuyện, mẹ cũng là mẹ chồng nàng, cứ kênh kiệu lên xem ai dám làm gì mẹ?"
"Hôm nay Hổ Tử suýt nữa gặp chuyện, con bớt cãi cọ đi, mẹ đến giờ trong lòng vẫn còn thon thót cả lên đây này." Lão thái thái ôm ngực, mặt đúng là có chút tái mét.
Đám người nghe giọng điệu Trương Tái Hoa, thở dài một hồi, "Chậc, nhà ai mà gặp phải bà cô như này, đúng là đen đủi tám kiếp."
"Đúng vậy, con gái gả đi coi như bát nước hắt đi rồi, trừ khi cô ta muốn đón mẹ đẻ về nuôi già, bằng không vẫn nên bớt đắc tội nhà thông gia anh chị em, lỡ mà về nhà mẹ đẻ cũng không được nữa thì có mà cười cho."
"Vừa nãy mẹ Hổ Tử không đã nói rồi sao? Sau này cấm bà cô này về nhà mẹ đẻ."
Nghe những người xung quanh xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, mặt Trương Tái Hoa xanh lè, "Ta xem nàng Triệu tam nương dám? Coi chừng nhà ta bỏ nàng."
Bạch Vân Khê cười lạnh một tiếng, "Con gái gả đi là bát nước hắt đi, về nhà mẹ đẻ thì bớt xen vào, nhỡ mà chị dâu nổi giận đóng gói mẹ cô đưa đến tận cửa, cô tính sao?"
Vừa nãy Triệu tam nương dám xông vào đánh chồng ngay trước mặt mọi người, đó là không dám đánh bà chồng thôi, chỉ còn cách xả giận lên chồng.
Hôm nay bị con trai kích thích như thế, những gì trước kia nhẫn nhịn chẳng nói làm gì nữa, về sau hai mẹ con bọn họ lại bày trò, chắc chắn không có một ngày yên lành.
"Ha ha... Tính sao được, đã nhà chồng ghét bỏ, nhà mẹ đẻ không cho về, thì đúng là hai đầu không còn đường nào mà thôi."
Trong đám đông, không biết ai ha ha cười lớn chọc ngoáy một câu, khiến mặt lão thái thái xấu hổ đỏ bừng.
Bà có con trai con cháu, thì sao chứ, cũng không đến nhà con gái để dưỡng lão, đừng nói con rể có đồng ý hay không, bà cũng không hạ được cái mặt già này.
Nghĩ đến đây, da mặt lão thái thái căng cứng lại, lao thẳng ra khỏi đám đông chạy về nhà, không biết bây giờ về nhận sai với con trai, có còn kịp không?
"Mẹ... Mẹ... Bọn họ dọa mẹ thôi, mẹ sợ cái gì, em trai không dám không nuôi mẹ mà..."
Mặc kệ Trương Tái Hoa gào lên như thế nào, lão thái thái càng chạy càng nhanh, không còn trò vui để xem, đám người cũng giải tán, không đợi Bạch Vân Khê đi thì bị Trình đại phu giữ lại.
Hắn cúi người thi lễ với Bạch Vân Khê, thái độ rất cung kính, "Xin hỏi đại tẩu tử, cái vừa nãy cứu chữa ấy..."
Nói được một nửa, Trình đại phu lại có chút ngại ngùng, liên quan đến tuyệt học gia truyền các kiểu, người thường đâu có chịu truyền ra ngoài.
Bạch Vân Khê thấy vẻ e dè của hắn, tùy ý phẩy phẩy tay, "Không có gì, vừa nãy chỉ là phương pháp cấp cứu khi hóc dị vật thôi, nếu ông muốn biết, tôi liền nói cho ông."
Nhìn Trình đại phu đôi mắt sáng rỡ đầy hứng khởi, Bạch Vân Khê cũng không giấu giếm, đem phương pháp sơ cứu Heimlich cùng các điểm mấu chốt tỉ mỉ kể lại một lần.
Nghe Trình đại phu liên tục gật đầu, nhìn nàng với ánh mắt tràn ngập ngưỡng mộ, Bạch Vân Khê lại có chút ngại ngùng.
Nàng cũng chỉ là dân bốc vác mà thôi.
"Phương pháp cấp cứu này chủ yếu là dành cho người bị hóc dị vật, đa phần xảy ra ở trẻ con và người già, thật ra nó cũng có thời gian vàng để cứu, nếu hóc quá lâu dẫn đến sốc thì cách này không dùng được."
"Trình đại phu có lòng từ, nếu mà có thể phổ cập một hai thì cũng coi như công đức rồi."
- Hết chương 7 (Hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận