Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 654: Huyện thái gia liền là lão bách tính đỉnh đầu lớn nhất quan (length: 7878)

Người ta nói trăm nghe không bằng một thấy, câu này quả nhiên không sai, trước kia cha của nàng từng trêu chọc Bạch cử nhân, nói rằng hắn có vợ đẹp ở nhà, đã say sưa không muốn rời.
Nàng còn tưởng vợ của cử nhân hẳn phải là người xinh đẹp như tiên, không ngờ hôm nay gặp mặt, dung mạo cũng không tệ, nhưng vẫn chưa đến mức xinh đẹp.
Khi ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, Chương nghi nhân lại không nhịn được buồn cười, cử nhân đã qua đời, một người phụ nữ yếu đuối cũng phải gánh vác trách nhiệm, nuôi nấng cả nhà.
Một người làm chủ mẫu, nuôi nấng đàn con, làm mẹ thì ngoài sự mạnh mẽ ra, làm gì còn có thể yếu đuối được?
Nghe nói sau khi Bạch cử nhân mất, Bạch gia cũng gặp phải biến cố lớn, trong hoàn cảnh khó khăn, người ta đều sẽ thay đổi.
Trong lúc suy nghĩ, Bạch Vân Khê dẫn mọi người vào nhà chính, mời Chương nghi nhân lên ngồi vị trí chủ tọa, vừa muốn chính thức hành lễ thì đã bị Chương nghi nhân đỡ tay lại.
"Vân Khê không cần khách sáo với ta, ngươi là mẹ của Tiểu Ngũ, sau này hắn còn phải gọi ta một tiếng sư nương, chúng ta cứ xưng hô tỷ muội cho thân, về sau không cần khách khí."
Mọi người nghe khẩu khí của Chương nghi nhân đều kinh ngạc nhìn Bạch Vân Khê, đặc biệt là Mạnh thị, kinh ngạc một lát liền khôi phục bình tĩnh.
Trong lòng không khỏi cảm thán, không ngờ An Thịnh đứa nhỏ kia vận khí lại tốt như vậy, vừa mới xuất đầu đã được viện trưởng để mắt tới.
Sau này, đứa nhỏ kia chắc chắn sẽ một đường lên cao, tiền đồ không thể lường trước.
Nghĩ đến đây, Mạnh thị khẽ cười, bước lên phía trước, khom người hành lễ, "Chương nghi nhân, đã lâu không gặp, còn nhớ ta không?"
Mặc dù thân phận của họ có sự chênh lệch lớn, nhưng thỉnh thoảng ở các buổi tiệc của người khác, vẫn có thể gặp mặt.
Thấy Mạnh thị, Chương nghi nhân liền đỡ người dậy, liếc nhìn nàng trách móc.
"Sao có thể quên được? Mới đó mà đã ba bốn năm không gặp, vợ tú tài vẫn khiêm tốn như xưa."
"Làm nghi nhân chê cười, trước mặt ngài, lễ không thể bỏ."
Mạnh thị hơi mỉm cười, mấy năm nay, chồng nàng càng ngày càng không muốn động đậy, nàng cũng đã mấy năm không tham gia tiệc tùng.
"Ngươi vẫn vậy thôi, ta đã nói rồi lão gia nhà ta chỉ là chức quan hư danh thôi." Chương nghi nhân bất đắc dĩ liếc nàng một cái, nhỏ giọng giải thích một câu.
"Nhưng đó cũng là tước vị Nho lâm học sĩ do triều đình ban cho, người khác muốn còn không có đấy."
Mạnh thị nói, lại gọi con gái tới hành lễ, chào hỏi nàng, "Mấy năm nay ta lười biếng, ít khi mang con gái ra ngoài, Tuệ tỷ nhi vẫn luôn ở nhà luyện nữ công, gặp người lạ đều ngại ngùng."
"Con gái mà, không có gì đáng ngại. Ta thì lại không giống đám ca nhi, thỉnh thoảng lại muốn ra ngoài du lịch, mở rộng kiến thức thì mới có thể giao lưu kết bạn rộng rãi."
Chương nghi nhân kéo Thường Tuệ lại, nhẹ nhàng vỗ vỗ, "Về sau rảnh thì qua nhà thím chơi, cùng San tỷ nhi làm nữ công, tiện thể mài tính con khỉ nhà ta. Rõ ràng ta sinh ra một đứa con gái, mà cứ cảm thấy mình nuôi một đứa con trai."
Lời này vừa nói ra, mọi người đều nhịn không được cười ồ lên. Chương Diệc San đứng bên cạnh cũng không để ý, có lẽ bị nhắc đến nhiều quá rồi nên đã quen.
Bọn họ vào trong viện, uống trà nói chuyện phiếm, người xem náo nhiệt ở ngoài cổng thì chỉ tăng chứ không giảm.
Ngày thường ở trong thôn của họ có thể nào thấy được những người quyền quý như vậy, nhìn xem xe ngựa của người ta, nhìn xem y phục người ta mặc, còn có cả đám người hầu hạ tiểu tỳ bên cạnh, thật là oai phong.
"Trời đất ơi, nhà họ Bạch quen biết nhiều quý nhân quá, nhìn xem y phục người ta mặc kìa, nhất là người mặc y phục đỏ, bóng loáng trơn tuột, đẹp quá."
"Còn không phải sao? Còn có người vợ sang trọng kia, nghe nói địa vị rất cao đấy. Chậc chậc... Nhà họ Bạch sắp đổi vận rồi."
"Phụt ~ Người ta đã sớm đổi vận rồi, được không? Nếu không thì sao có thể ở trong cái viện lớn như vậy? Giờ con trai lại là tú tài, đây chính là vinh hiển cho cả dòng họ, chuyện hỉ sự lớn đấy. Sau này nhà họ Bạch chẳng những được miễn thuế, còn quen biết nhiều quý nhân như vậy, về sau cuộc sống này... chúng ta chỉ có thể đứng xa mà nhìn thôi."
"Nói đi nói lại vẫn là đọc sách tốt..."
Người xem náo nhiệt ngoài cổng tuy đông, nhưng không một ai dám gây sự, mọi người thấy cổng lớn nhà họ Bạch, ngoài sự hâm mộ ra còn có thêm một phần kiêng kỵ.
Mặc kệ dân làng bàn tán thế nào, tiếng cười nói vui vẻ của nhà họ Bạch vẫn không ngớt.
Bạch Vân Khê vừa phải cùng các bà các cô trò chuyện, vừa phải lo lắng cho việc đãi tiệc. Cho dù là con gái hay con dâu đều bị bà sai bảo làm việc, thấy giờ giấc không sai biệt lắm, Bạch Vân Khê nói với lão nhị một tiếng, rồi đi thẳng xuống bếp bảo Trương thị chuẩn bị khai tiệc.
"Chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ, bảo đảm sẽ không xảy ra sai sót."
Trương thị cầm cái muôi, liếc nhìn ra ngoài, cẩn thận đến gần Bạch Vân Khê, mím môi, "Người mặc đồ đỏ vừa rồi thật sự là đại lang quân nhà huyện thái gia?"
Vừa rồi nàng thấy Kiệt ca nhi cùng người kia nói chuyện ở trong sân, lỡ nghe một chút, sợ tới nỗi tim đập thình thịch, nếu không phải lo lắng làm phiền lòng con trai thì chắc nàng đã gọi con trai đến hỏi cho rõ rồi.
Nhìn ánh mắt cẩn trọng của Trương thị, Bạch Vân Khê gật đầu, "Không sai, chính là hắn, người kia tuy ăn mặc hơi khoa trương chút, nhưng người cũng khá, cũng là một mầm mống đọc sách tốt đấy. Kiệt ca nhi nhà ngươi cùng hắn là đồng môn, hai người quen nhau lắm."
"Trời ơi, đúng là lang quân nhà huyện thái gia, nếu là bình thường thì chúng ta có nhón chân lên cũng không thấy được những nhân vật như vậy, hôm nay thật sự là nhờ phúc của Tiểu Ngũ rồi. Dù sao ta sống tới chừng này, lần đầu tiên mới thấy người có thân phận cao như vậy."
Trương thị tặc lưỡi một tiếng, lại ló đầu ra bên ngoài ngó, cả người kích động không thôi. Kiệt ca nhi cái thằng nhóc này, sao không hề nói với nàng những chuyện này chứ?
Ngoài nàng ra, những người trong bếp giúp việc cũng rất kích động, đồng thời cũng có chút e ngại.
Đối với chuyện này, Bạch Vân Khê rất bất đắc dĩ, nỗi sợ hãi của những người dân thường đối với quan phủ đã ăn sâu vào trong xương tủy, không thể thay đổi được.
"Thật ra, hôm nay người có thân phận cao nhất là Chương viện trưởng, người ta tuy mang chức quan hư danh, nhưng cũng là quan ngũ phẩm, hơn nữa còn là đại nho nữa chứ."
Hàn lâm học sĩ, đó có thể nói là nơi mà người đọc sách trên thiên hạ đều hướng đến... Gần gũi hoàng đế.
Hàn lâm là nơi trữ nhân tài của triều đình, không vào Hàn lâm thì không được vào Nội các.
Đây cũng là lý do mà Chương viện trưởng cho dù từ quan, vẫn cứ mang chức quan ngũ phẩm mà không dùng đến.
Còn Tạ Du thì là do dính phúc của cha hắn, huyện thái gia là vị quan lớn nhất trong mắt dân chúng, nên mọi người tương đối nhạy cảm thôi.
"Nhưng ta vẫn cứ cảm thấy huyện thái gia lợi hại hơn, mọi người có thấy vậy không?"
Trương thị cầm cái muôi, quay đầu nhìn mấy người thân thích đến giúp.
Quả nhiên, mấy người gật đầu lia lịa.
Bạch Vân Khê: "..."
Cũng đúng thôi, các quan khác đâu có liên quan gì tới dân chúng đâu.
"Được rồi, chuẩn bị khai tiệc đi."
"Đến ngay."
Bàn tiệc của khách nam đặt ở phòng chính đường, trừ những vị khách đến thăm thì còn có những trưởng bối trong tộc đến tiếp khách, bày ba bàn.
Bàn tiệc của khách nữ bên này cũng có ba bàn, những nhà trong thôn có quan hệ giao hảo cũng đưa lễ mừng tới, trước khi khai tiệc, Bạch Vân Khê cố ý sai Lý thị lần lượt đi mời, nhưng họ biết khách của nhà tới không phải người tầm thường nên một mực không muốn vào viện ăn cơm.
Bạch Vân Khê hết cách, chỉ có thể chờ tan tiệc rồi đáp lễ cho họ.
Thực ra bà biết dân làng lo lắng điều gì, ngày ngày mặt hướng đất lưng hướng trời, ngoài việc lo cơm ăn áo mặc ra thì chẳng ai muốn dính dáng đến bất kỳ chuyện phiền phức nào cả.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận