Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 473: Có chút người liền là lỗ tai mềm (length: 4154)

Bạch Vân Khê mím môi, nghĩ đến sắc mặt của những người trong thôn, họ lại nhắm vào nàng, cũng chẳng có gì lạ.
"Hừ, may mà đại đường bá từ chối bọn họ, nếu đại đường bá thật sự bị đám người đó xúi giục đến nhà ta mượn lương, ta nhất quyết không đồng ý, nhất định cầm chổi đuổi cổ bọn họ ra ngoài."
"Một đám được một tấc lại muốn tiến một thước, nhìn thấy đã muốn đạp cho một cái, cũng không biết đầu óc của đại đường bá có phải bị cửa kẹp không nữa."
Nghe tiểu tứ tức giận bất bình, Bạch Vân Khê nhịn không được bật cười, "Lời nói tuy thô nhưng không sai, Bạch Vân Tùng đúng là có bệnh không nhẹ."
Hắn vốn là người mềm lòng, bị người ta xúi giục thì làm ra chuyện gì nàng cũng không thấy lạ.
Việc có thể mở miệng từ chối, cũng không phải là vì tình nghĩa anh em họ hàng gì, mà là hắn không muốn gánh vác nợ nần mà thôi.
Còn nữa, hắn làm chuyện vì thôn dân mục đích là muốn được tiếng tốt, nhưng cũng không muốn tự mình mắc nợ.
Nhưng dù sao, nếu đám người đó có ý nghĩ đó, trong lòng chắc chắn cũng đang nhắm đến nhà mình, chuyện này nàng phải suy nghĩ kỹ, làm sao để tránh được mới được?
Thấy nương cau mày, tiểu tứ khoát tay, vội vàng trấn an nàng.
"Nương, lần này con tận mắt thấy đó, đại đường bá quả thật không do dự mà từ chối luôn."
"Hừ, việc trong thôn nhà ai không có gạo liên quan gì tới nhà mình, sao chuyện gì cũng lôi đầu lên người nhà ta vậy? Thật đúng là mặt dày."
Lý thị bĩu môi, chẳng qua là ghen ăn tức ở cái sân rộng nhà họ mà thôi.
"Ấy khoan, lần này đại đường bá có thể giữ vững lập trường, cũng thật hiếm thấy."
"Chỉ sợ đám người đó không chịu từ bỏ, mặt dày mày dạn van xin, đại đường bá chưa chắc không thay đổi ý."
Bạch An Tĩnh buông tay thêu thùa, lo lắng nói.
Thấy các con lo lắng, Bạch Vân Khê xoay người ngồi lại ghế, nheo mắt trầm tư một lát.
Các con lo lắng không sai, người như Bạch Vân Tùng từ trước đến nay nàng chẳng coi trọng, cho dù hiện tại từ chối, sau này có làm chuyện rắc rối nào không thì cũng khó nói.
Thêm nữa, cái người tai mềm đó không chịu được người khác ba lời ngọt ngào, không có lập trường chút nào.
"Nương có phải không yên tâm về đại đường bá?" Tiểu tứ thấy nương trầm mặc, nhịn không được hỏi.
Bạch Vân Khê gật đầu, "Đại đường bá của các ngươi là người như thế nào, nương hiểu rõ, ta thật sự không tin hắn có thể giữ vững lập trường. Cho nên, chúng ta phải phòng trước mới được, ít nhất là lo trước khỏi hoạ."
Nghe lời này, Đỗ thị phụ họa một tiếng.
"Nương nói đúng, người trong thôn nhắm vào nhà ta, đơn giản là ghen ăn tức ở mà thôi. Hễ mình cho mượn lương thực, chắc chắn không ai muốn trả. Nếu vì đòi lương mà làm căng thì lại mang tiếng ăn hiếp người ta."
"Nếu cho mượn hay không đều sẽ đắc tội người thì sao ta phải mở miệng cho mượn?"
Nghe Đỗ thị phân tích, Bạch Vân Khê ngạc nhiên liếc nàng một cái, khen một câu, "Con có thể nghĩ ra điểm này cũng không tệ, chính là cho vay dễ đòi nợ khó, một khi bắt đầu thì khó kiểm soát, lại dễ đắc tội người, chuyện vô ích mà còn chẳng có kết quả tốt thì ta nhất quyết không làm."
Bạch Vân Khê nói rồi nhìn mọi người trong nhà, dứt khoát phân phó, "Các con nghe kỹ đây, từ hôm nay trở đi lương thực nhà ta không được cho ai mượn. Nếu như có ai đến cầu xin, các con cứ nói nhà ta xây nhà thiếu nợ bên ngoài, vụ mùa thu hoạch đều dùng để trả nợ, không còn dư chút nào cho mượn."
Mọi người nghe vậy, mắt sáng lên, "Đây đúng là biện pháp hay, cái sân rộng nhà mình chính là cái cớ tốt nhất."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận