Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 752: Thỉnh không muốn hắc hóa (length: 7781)

Nghe Tạ Du tự giễu, Văn U mím môi nhìn hắn, Bạch di nói không sai, người ta càng thiếu cái gì càng khát khao cái đó, cố chấp đến cùng, ngoài việc mang đầy mình thương tích, thì chẳng được gì, hoàn toàn hết hy vọng.
Nhìn bộ dạng Tạ Du, xem ra cũng là người không đâm đầu vào tường Nam thì không chịu quay đầu.
"Bạch di nói đời người ngắn ngủi như cỏ cây một mùa thu, đôi khi quá mức cố chấp vào một số chuyện, đều là tự tìm phiền não. Cố gắng làm chính mình, thời khắc mấu chốt kịp thời dừng tổn thất, mới có thể sống nhẹ nhàng hơn. Với những người không đáng, cho dù ngươi cố gắng chứng minh bản thân thế nào, người khác cũng chẳng mấy quan tâm."
"Bạch di nói, trên đời có nhiều loại người, có thiện ắt có ác, điều khó vượt qua nhất chính là lòng người, lòng người dễ thay đổi, phần lớn đều ích kỷ. Khuyên ngươi đừng trông chờ quá nhiều, hy vọng càng lớn, thất vọng cũng sẽ như vậy."
Văn U nhìn hắn, bình thản lên tiếng.
Tạ Du ngẩn ra, nhìn giọng điệu lạnh lùng của Văn U, ánh mắt không chút rung động, im lặng một hồi lâu mới khẽ cười, "Bạch di nói đúng, cũng quá hiểu ta. Ngươi về chuyển lời với Bạch di, ta biết phải làm thế nào."
Văn U vuốt ve ly trà, nhìn hắn hơi rũ hàng mi, dù không thấy rõ cảm xúc trong mắt hắn, nhưng những gân xanh nổi lên trên mu bàn tay đã tố cáo tâm tình hắn lúc này không mấy tốt đẹp.
Bạch di nói không sai, đằng sau vẻ vui vẻ của Tạ Du, chất chứa rất nhiều áp lực. Một khi chạm vào dây thần kinh, liền như núi lửa bùng nổ, không thể cứu vãn.
"Bạch di còn nói, phải giữ vững điểm mấu chốt, cấm không được hắc hóa."
Tạ Du ngẩn người, cấm hắc hóa?
"Tức là không được để người ngoài làm xáo trộn tâm tình ngươi, đánh mất bản tâm."
Tạ Du: "..."
Bạch di đến điều này cũng nghĩ ra?
Hắn thực sự bất bình, trong lòng nén giận. Mấy ngày nay hắn vẫn luôn chờ, chờ phụ thân cho hắn một kết quả.
Nhưng hiện tại xem ra, kết quả này chắc chắn sẽ làm người thất vọng.
Trong lòng chất chứa quá nhiều ấm ức, nén quá nhiều cay đắng, nếu không giải tỏa, làm kẻ phụ hắn trả giá, thì có lỗi với bản thân mình mang bao nhiêu tổn thương, có lỗi với những lần mạng sống như treo trên sợi tóc.
"Lỡ như không giữ được thì sao?"
"Bạch di nói, nếu ngươi hắc hóa, tức là thành toàn cho kẻ khác. Bọn họ sẽ cho rằng ý nghĩ của mình là đúng, ngươi chính là người như vậy. Thay vì cái cảm giác hả hê sau khi trả thù đó, không bằng sống thật rực rỡ, để cho những người đó hối hận cả đời."
Văn U nói xong, đặt ly xuống rồi đứng lên, "Ta thấy Bạch di nói đúng, ngươi có thể thử xem, thay vì thành toàn cho kẻ khác, chi bằng thành toàn cho chính mình."
Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Văn U, tựa như một dòng suối băng rót vào nội tâm, sự bất bình còn sót lại trong lòng như được người điểm tỉnh, trong lòng rộng mở thông suốt.
"Vất vả Văn tỷ cất công đến chuyến này, Tạ Du xin khắc ghi trong lòng. Bạch di mắt sáng như đuốc, đã nhận ra tâm tính ta có vấn đề. Đúng như nàng đã suy đoán, ta quả thực muốn trả thù một vài người, muốn để bọn họ nếm thử cảm giác tính mạng bị đe dọa. Hậu quả sau đó, ta cũng đã nghĩ tới, dù sao ta cũng là người bị bỏ rơi, dứt khoát cùng mọi người xuống địa ngục, không chết không thôi."
"Văn tỷ đến đúng lúc, sự tỉnh ngộ mà Bạch di ban cho, ta sẽ ghi nhớ. Và sẽ dùng hành động chứng minh, cho dù họ có dao động, hay là từ bỏ ta, ta cũng sẽ không từ bỏ bản thân mình, ta muốn vì chính mình mà cố gắng, để an ủi vong linh của mẫu thân."
"Mẫu thân ngươi ở trên trời nhìn thấy ngươi tỉnh ngộ, cũng sẽ vui mừng... Mạng ngươi quý giá hơn họ, dây dưa với bọn họ, không đáng."
Văn U im lặng nhìn hắn một lát, đến lúc quay người rời đi, có dặn dò một câu.
"Nếu cần giúp đỡ, cứ việc mở miệng."
"Ân, Văn tỷ đi thong thả."
Nhìn Văn U đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn bóng dáng nàng biến mất trong bóng đêm, Tạ Du một mình nhốt mình trong phòng nửa canh giờ, mới cho người vào...
Sau khi nhờ Văn U chuyển lời, ngày thứ hai Bạch Vân Khê liền đến nhà họ Chương, cũng không giấu diếm, trực tiếp tính kể cho Mã thị nghe.
"Văn U vô tình nghe được, xem như không hay ho gì."
Bạch Vân Khê ngại ngùng cười, cái việc nghe lén người khác này đúng là không ra gì.
"Giáo dưỡng không phải ai cũng có, cái dáng vẻ không rộng lượng của Mã thị, đúng là ít người chấp nhận được."
Chương Nghi Nhân khoát tay với Bạch Vân Khê, trong mắt ánh lên vẻ bực bội, Tạ gia từ khi Mã thị bước vào cửa, chưa làm được chuyện nào đáng tin cậy.
"Chuyện này giao cho ta, ta sẽ gửi thiệp mời cho lão thái thái, tiện thể đến thăm Du ca nhi. Đều nói kế mẫu khó làm, rất nhiều người để tránh hiềm nghi, phàm là những chuyện liên quan đến con riêng của vợ cả, đều hận không thể tránh xa, cái bà Mã thị này đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn. Lão thái thái cưới loại đàn bà này về, trong nhà chắc chắn không yên."
Nàng sẽ úp mở nhắc nhở vài câu với lão thái thái, còn việc bà có nghe lọt hay không, thì đành xem ý trời.
"Ta cũng là thấy Tạ Du đứa nhỏ kia thật đáng thương, chuyện này chỉ có tỷ tỷ Nghi Nhân ngươi nhắc nhở mới có sức thuyết phục, người khác e là chưa kịp mở miệng đã bị ghét bỏ rồi."
Từ xưa đến nay, khuyên can, nhắc nhở người khác, nếu không có thân phận địa vị, căn bản không có sức nặng. Không cẩn thận còn sẽ bị người ta coi thường.
Một câu nói cũng có thể phản bác lại: Ngươi giỏi, ngươi lợi hại, sao ngươi sống không bằng ta!
Chương Nghi Nhân vỗ tay Bạch Vân Khê, "Thật không dám giấu giếm, lão gia mấy ngày nay cứ nhắc mãi, còn lo Du ca nhi bị thương sẽ ảnh hưởng đến kỳ thi hương. Hôm qua còn lẩm bẩm bảo ta rảnh thì đi xem nó một chút. Lão gia nhà ta nói, nếu không có chuyện gì xảy ra, Du ca nhi năm nay rất có hy vọng."
Nói đến đây, Chương Nghi Nhân bỗng nhíu mày, "Ngươi nói, việc Du ca nhi bị phục kích có phải là có người cố ý sắp đặt không? Huyện Khánh dù không đến nỗi đêm không cần đóng cửa, nhưng cũng không có ai dám lớn gan tùy tiện hành hung, đặc biệt là học sinh như Tạ Du, căn bản không có cơ hội gây thù chuốc oán..."
Vừa nói đến đây, Chương Nghi Nhân càng câm lặng, mắt nheo lại, "Chỉ là một gia đình huyện lệnh mà đã rối ren như thế, cái chỗ dơ bẩn thế này, ai dám gả con gái vào?"
Không phải Tạ Du không có kẻ thù, có lẽ là hắn quá xuất sắc, cản trở ánh hào quang của người nào đó nên bị hận. Nếu Du ca nhi xảy ra chuyện, ai được lợi, người đó chính là kẻ ra tay.
Dù sao thì cũng là anh em cùng cha khác mẹ.
Bạch Vân Khê: "..."
Không hổ là người bước ra từ kinh thành, ý nghĩ này quả thực tuyệt vời.
Hành vi gan dạ như thế, người bình thường đúng là không dám nghĩ tới, dù sao cũng liên quan đến tính mạng con người.
Chương Nghi Nhân thấy ánh mắt kinh ngạc của Bạch Vân Khê, lại cho rằng lời mình dọa nàng sợ, vội vàng hạ giọng, trực tiếp chuyển chủ đề, "Ngươi đừng lo lắng, Du ca nhi sẽ không sao... Nhân tiện ngươi đến đây, ta đưa phần lợi nhuận của nửa tháng trước cho ngươi luôn, San tỷ nhi đều đã tính xong, ta còn đang chuẩn bị đi tìm ngươi, thế thì đỡ tốn công rồi."
Cô nha đầu đó gần đây nghiện kiếm tiền, đi sớm về khuya, muốn bắt người cũng chẳng dễ dàng. Nhưng mỗi ngày nhìn cô ấy tinh thần phấn chấn kể với mình hôm nay lại kiếm được bao nhiêu tiền, khó lắm mới gặp được việc khiến cô ấy hứng thú, lại không nỡ cản trở.
Cũng may phong tục dân gian ở huyện này chất phác, không có quy củ cứng nhắc như kinh đô, con gái mình ham thích thì chúng ta cũng không nỡ đả kích.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận