Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 480: Bắt đầu phản kích (length: 4002)

Nhìn đám người mong chờ ánh mắt, Văn U cong khóe miệng, "Đơn giản thôi, đánh gãy chân hắn."
Nhìn một đám người nóng lòng muốn thử, Bạch Vân Khê lập tức dở khóc dở cười, "Dừng, đừng có suy nghĩ lung tung. Trong thôn đang rối tinh rối mù một đống chuyện, đánh gãy chân thì ai làm việc?"
Bạch Vân Tùng dù sao cũng không còn dùng được, nhưng tạm thời vẫn là người đứng đầu trong thôn, đánh cho tàn phế cũng không hay.
Theo như nàng hiểu biết về đại bá, nếu Bạch Vân Tùng bị tàn phế, chắc chắn ông sẽ triệu tập tất cả những người có uy tín trong thôn lại để cùng nhau bàn đối sách, cùng nhau xử lý những việc lặt vặt trong thôn.
Lão gia tử kia, còn thông minh hơn Bạch Vân Tùng nhiều.
Mấu chốt là, lão gia tử tuổi tác đã lớn, cũng chỉ có thể dùng miệng mà thôi, có chuyện thì vẫn phải để người khác đi làm.
Hôm nay không giống ngày xưa, nếu Bạch Vân Tùng nằm trên giường, có thể đại bá sẽ không nghi ngờ gì nàng về việc nhỏ này, nhưng nhất định sẽ kéo nàng vào cùng để xử lý chuyện trong thôn.
Còn sẽ đưa ra lý do khiến ngươi không thể cự tuyệt.
So sánh hai cái, thì thà Bạch Vân Tùng cứ nhảy nhót lung tung, còn hơn để lão gia tử gây phiền phức cho mình.
Tiểu Ngũ nhìn nương, mân mê ngón tay, "Khụ, thật ra chúng ta có thể tiên hạ thủ vi cường, trực tiếp tung vấn đề ra, đại đường bá vì thôn mà nghĩ, chuyện nhức đầu này nên để chính hắn giải quyết thì hơn."
Nếu trong lòng đại đường bá chỉ có đại cục, tự nhiên phải làm gương tốt mới phải.
Không thể lúc nào cũng chăm chăm vào nhà bọn họ.
Đám người nghe tiểu ngũ nói, lập tức thấy hứng thú, "Tiểu Ngũ, ngươi có cách gì hay sao?"
Đối diện ánh mắt chờ mong của đám người, Bạch Tiểu Ngũ khẽ ho một tiếng, "Cách này có chút hơi xấu, nhưng để cho đại đường bá cũng hợp lý..."
Chưa để hắn nói xong, tiểu Tứ đã chen vào, "Trời ơi, ngươi mau nói đi, dài dòng quá, sốt cả ruột."
"Tiểu Tứ, cái tính hấp tấp nóng nảy của ngươi bao giờ mới sửa được? Hơn nữa, ngắt lời người khác là hành vi rất bất lịch sự."
Bạch Vân Khê trừng mắt liếc hắn một cái, quay đầu nhìn tiểu Ngũ, "Con cứ nói tiếp."
Tiểu Ngũ khẽ nuốt nước bọt, "Thật ra cũng đơn giản, trước tiên hãy tung tin ra khắp thôn, ý chính là lý chính nguyện ý đem lương thực nhà mình cho những hộ khó khăn... Chẳng phải đại đường bá rất để ý danh tiếng sao? Vừa hay lợi dụng điểm đó, cũng coi như thật sự làm việc tốt cho dân làng."
Nghe giọng điệu của Tiểu Ngũ, mắt Bạch Vân Khê sáng lên, "Dùng dư luận để khống chế hắn, đúng là một cách hay."
Cái người kia đã muốn có danh tiếng tốt, đây chính là cơ hội tốt để hắn thể hiện.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh hắn bị dân làng vây quanh mượn lương, Bạch Vân Khê đã không nhịn được cười.
Tiểu Tứ xoa cằm, mắt sáng lấp lánh, "Hắc hắc... Đại đường bá hôm nay dám đến tìm, có lẽ cũng là muốn giải quyết vấn đề lương thực cho mấy nhà kia, cộng thêm chuyện Tống đại nương đưa tin, chắc chắn không có chuyện gì tốt. Chúng ta phản kích lại, cũng không tính là oan uổng hắn."
"Nương, việc này giao cho con, đảm bảo trong một ngày sẽ làm cho mọi người đều biết. Đại đường bá rất thích làm việc thiện, không thể nhìn dân làng chịu khổ được."
Chuyện truyền miệng này, một người truyền mười, mười người truyền trăm, đừng nói một ngày, ngồi trong hố xí một lúc là giải quyết được ngay.
Thấy dáng vẻ sốt sắng của tiểu Tứ, Bạch Vân Khê ngẩn người, nàng còn chưa nói nên làm thế nào mà, thằng nhóc này đã hiểu rồi sao?
"Con định làm thế nào?"
"Khụ, những chuyện vớ vẩn này nương cũng không cần biết, tránh làm hư trẻ con."
Tiểu Tứ nói xong, đưa tay xoa đầu Nha Nha, "Tóm lại một câu, con đảm bảo làm cho mọi người biết, đại đường bá làm lý chính, nguyện ý lo lắng cho dân làng."
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận