Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 145: Hùng hùng hổ hổ (length: 4002)

"Ta hồi đó cùng cha ngươi từng cùng nhau đọc sách, nên nhớ rõ, cái mà chúng ta chế biến là món mứt lê truyền thống nhất, nếu thêm xuyên bối, bách hợp, mạch môn và các loại dược liệu khác, sẽ có thể chữa các chứng ho do nhiều bệnh gây ra."
"Nương không phải thầy thuốc, không thể tự ý thêm dược liệu, chỉ có thể chế biến loại mứt lê truyền thống này."
Tiểu Ngũ nghe nương kể, nỗi lo lắng cuối cùng trong lòng cũng tan biến.
Thường tú tài, hắn biết rõ, là một người hiền hậu, khoan dung, có giao tình tốt nhất với cha hắn, việc ông ấy đưa y cầm cho cha, không có gì lạ.
"Nương thật vất vả, con thật hổ thẹn."
"Cha từng nói không sai, trong sách tự có nhà vàng. Nương thật sự mang những kiến thức trong sách áp dụng vào cuộc sống, kiếm được tiền, chỉ riêng điều này thôi đã hơn cha gấp trăm lần."
Bạch Vân Khê nghe tiếng lòng của Tiểu Ngũ, khóe môi khẽ cong, "Ngươi đọc sách không ít, nhưng đều chỉ nhắm vào việc thi cử, có mục đích cả. Ta biết cha ngươi không cho ngươi đọc sách nhàn, lãng phí thời gian. Thực ra lúc rảnh rỗi xem chút sách nhàn vẫn thú vị lắm, những năm tháng rảnh rỗi nương xem cũng không ít, cũng hiểu được không ít."
Trong việc giáo dục con cái, lão cử nhân có phần cứng nhắc, không linh hoạt. Nhưng người đó lại chưa bao giờ cấm cản nguyên chủ lật xem những quyển sách bình thường này, chẳng những không ngăn cản mà còn giúp nàng tìm kiếm.
Không nói đến chuyện khác, tình cảm giữa lão cử nhân và nguyên chủ này thật sự vô cùng sâu sắc.
Tiểu Ngũ nhìn ý cười trong mắt nương, mím môi.
Hắn không thể không thừa nhận, sự đối đãi khác biệt của cha, cũng là vì nương từng nói một cuốn tạp ký khai huyền hay, cha thường hay tìm cho nương một cuốn, rất nhiều lần hắn đều thấy rõ trong mắt, dám giận mà không dám nói.
Nghĩ đến trước kia, Tiểu Ngũ giật giật khóe môi, yếu ớt thở dài, "Sớm biết thế thì cho dù bị cha mắng một trận, con cũng sẽ cùng nương lén xem, nói không chừng cũng có thể nghĩ ra được vài ý tưởng kiếm tiền."
Nghe Tiểu Ngũ tiếc nuối trong lòng, Bạch Vân Khê liếc nhìn hắn một cái chế nhạo, may là ngươi không dám nảy sinh ý đó, nếu không những gì lão nương giấu trong lòng chẳng phải bại lộ hết sao?
Đúng lúc nàng chuẩn bị nói gì đó thì nghe thấy bên ngoài sân, trên đường truyền đến một tràng ồn ào, cãi vã.
"Nương, bọn con thật không có lười biếng... Cũng không biết cái thằng chết tiệt nào tháo xe ba gác của bọn con ra, còn ném bánh xe xuống sông, bọn con mệt một ngày, còn phải tìm xe, chồng con vất vả cả người mới lắp lại được."
Lắp xe còn mệt hơn làm việc ấy chứ, bọn họ tuy cũng tốn thời gian ở ruộng nhưng từ lúc phát hiện xe tan thành từng mảnh thì không có một phút nào được ngơi nghỉ.
"Hừ, xe đang yên đang lành sao tự dưng lại tan ra? Anh cả dùng mấy ngày có sao đâu, sao đến lượt các ngươi dùng lại thành ra thế này?"
Tống lão thái chống gậy, lườm bà hai con mắt, loại vừa ăn vừa nằm này, dám lười biếng ngay trước mắt bà, có mà gãy chân bà cho coi.
"Nương, sao người lại không tin con vậy?"
Đồ bà già chết tiệt, lúc nào cũng bất công. Tống Trang Thị nhịn cơn giận, tiến lên một bước đấm Tống lão nhị, "Ông xã, anh nói một câu đi, xe này có phải là tan thành từng mảnh không?"
Tống lão nhị vừa kéo xe ba gác vừa nghe vợ hỏi, quay đầu lại cười hề hề với bà thái.
"Nương, xe ba gác đúng là bị tan thành từng mảnh, chắc là lúc anh cả dùng không kiểm tra, bị lỏng chốt rồi, cần phải thay bộ phận mới."
"Phì ~ Hai vợ chồng các ngươi chung một giuộc, đều muốn gạt lão nương, con dâu ngươi thì lười biếng, ngươi đừng hòng che đậy cho nó. Lão nương ăn muối còn nhiều hơn các ngươi ăn cơm, nó rặn ra cái gì bà đây còn lạ gì, mơ mà giấu diếm được lão bà này."
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận