Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 526: Cự tuyệt giao hảo (length: 3949)

Bạch Vân Khê quay người lại, liền thấy Trần Kiều ôm đứa bé con trai vẻ mặt hiền hòa nhìn mình, bên cạnh nàng, đứng một cô bé độ mười ba mười bốn tuổi.
Nàng không qua lại với nhà mẹ đẻ của nhị bá, biết Trần Kiều một mạch sinh con trai, sinh được đứa con trai mập mạp coi như triệt để có chỗ đứng trong nhà nhị bá.
Bạch Vân Đường nâng người trong lòng bàn tay, yêu quý vô cùng.
Nhìn nàng sắc mặt hồng hào, mặc đồ mới, ngay cả quần áo trên người cô bé và đứa bé cũng đều là đồ hoàn toàn mới, liền biết lời đồn không sai. Khoan hãy nói, phẩm hạnh của người đàn bà này tốt hay không không bàn đến, ngược lại là rất biết vun vén cho cuộc sống riêng.
Thời kỳ này phụ nữ đều phải sống dựa vào đàn ông, nàng mang theo con gái đi lấy chồng hai lần còn có thể làm cho Bạch Vân Đường một lòng một dạ với mình, có thể thấy được bản lĩnh không tầm thường.
Trần Kiều thấy Bạch Vân Khê đánh giá mình, cũng không để bụng, quay đầu nhìn cô bé bên cạnh: "Hạnh Nhi, mau gọi cô cô đi. Cô cô con là người đọc sách, bản lĩnh giỏi lắm đó. Dạo gần đây con hay đọc quyển 'Bách Gia Tính' kia sao? Nếu gặp chữ nào không biết thì đến hỏi cô con, cô con có thể giúp con mở mang kiến thức đấy."
Nghe giọng điệu của Trần Kiều, Bạch Vân Khê bình tĩnh liếc nàng một cái, biết loại người này mặt dày, nhiệt tình dính người, nhưng nàng từ trước đến giờ không thích dáng vẻ giả bộ này của nàng.
Hạnh Nhi nhìn Bạch Vân Khê có chút rụt rè, nhỏ giọng gọi một tiếng cô cô. Có lẽ là biết mình không phải cháu gái chính thức nên lúc gọi người thì đỏ mặt cúi đầu.
"Thấy đó, nha đầu này nhát gan quá, sợ gặp người lạ, ngày thường cũng ít khi ra ngoài cùng ta, con bé còn nhỏ cô chớ trách."
Trần Kiều vỗ đứa bé trong ngực, nhẹ nhàng nói một tiếng.
"Không cần khách khí, ta và nó đúng là không quen, trẻ con lạ người cũng là chuyện bình thường."
Nàng không quen với đứa bé, càng xa lạ với mẹ của nó.
Nói xong, Bạch Vân Khê quay người vào sân vừa chuẩn bị đóng cửa thì thấy Trần Kiều vẫn đứng ở cửa, nhíu mày: "Đầu xuân trời chợt ấm chợt lạnh, vẫn là nên mau về nhà đi, kẻo bị lạnh đấy."
"Đường muội nhắc phải, bây giờ còn chưa đủ ấm, chờ qua mấy ngày nữa ta sẽ mang con đến cửa tìm đường muội tán gẫu. Nói thật, ta đến thôn Liễu Thụ này, cũng ít khi ra ngoài, chỉ gặp đường muội vài lần, nói thật, nhìn thấy muội thì không hiểu sao muốn thân cận."
Nghe giọng điệu của Trần Kiều, khóe miệng Bạch Vân Khê giật giật, người này bắt chuyện làm quen trực tiếp như vậy sao?
Hơn nữa, rõ ràng nàng lớn hơn Trần Kiều vài tuổi, bị người ta gọi một tiếng đường muội, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
"Thôi đi, ta không qua lại với người nhà nhị bá, muội cũng biết đấy, đừng để vì muội mà chúng ta lại làm ầm lên, nghĩ đến đã thấy nhức đầu."
Trần Kiều không ngờ Bạch Vân Khê lại thẳng thừng như vậy, thần sắc ngẩn người: "Bà hẳn là không để ý đến việc kết giao giữa tiểu bối chúng ta đâu, đường muội cứ yên tâm, ta sẽ không để bà tìm muội gây phiền phức."
Nghe Trần Kiều đảm bảo, Bạch Vân Khê nhướn mày: "Nói thật, không sợ đắc tội muội, nhà nhị bá các người, một người ta cũng không muốn qua lại. Từ ngày Bạch Vân Đường hưu thê thì chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ rồi."
"Chuyện trước kia đều qua rồi, đường muội cũng nên buông xuống đi mới phải..."
Không đợi Trần Kiều nói hết, Bạch Vân Khê liền nhàn nhạt liếc nàng một cái: "Ta không cần muội dạy ta cách làm người, muội không cần ở trước mặt ta mà nói cái đạo lý lớn lao gì, ta không ưa cả nhà các người, hiểu chưa? Nếu muội còn giả bộ không hiểu thì thật buồn cười đấy."
Lời này vừa thốt ra, mặt Trần Kiều đỏ bừng, nàng không thể tưởng tượng nổi nhìn Bạch Vân Khê, lời đồn trong thôn quả nhiên không sai, vị cô nãi nãi này tính tình cổ quái, khó sống chung.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận