Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 83: Phòng ngừa vô vị tranh chấp (length: 4058)

Một lát sau, liền thấy trên mặt sông nổi lên từng vòng từng vòng sóng nước, con cá lại theo mùi vị tìm tới.
Bạch An Nghị ngồi xổm bên cạnh, nhìn Bạch Vân Khê động tác, chống cằm nghiêm túc học tập, "Hắn đúng là nói không sai, lão nương tuyệt đối có bí quyết riêng, vừa nãy ném mồi xuống, thơm vậy, hắn đều muốn nếm thử."
Nghe thấy tiếng lòng của thằng tư, Bạch Vân Khê vừa định cười thì cảm thấy cần trúc trong tay trầm xuống, vội vàng giật cần, một con cá chép nặng tầm một cân vọt lên khỏi mặt nước, bị nàng dùng sức ném lên bờ.
"Nương, con giúp người."
Bạch An Nghị nhảy dựng lên, bắt lấy cá chép, tháo lưỡi câu rồi bỏ vào thùng nước.
"Nương, cách này của người linh nghiệm thật."
"Thật ra cũng không có bí quyết gì, chỉ là dẫn dụ cá đến thôi, có nhiều cơ hội cắn câu hơn chút thôi. Hễ nhìn một lần là có thể học được hết, chỉ là xem bọn họ có nỡ dùng mồi không thôi."
Dù sao thì cũng là lương thực, người thời nay vốn sinh ra đã có sự kính sợ đối với lương thực, không ai nguyện ý lãng phí.
Bạch An Nghị nghe xong, tán đồng gật đầu, "Sau này mỗi lần chúng ta đi câu cá, đều đi xa một chút, tránh người ta học lỏm."
"Có một số người không có ý tốt đâu, phải đề phòng một chút."
Bạch Vân Khê nhìn đứa con trai này, ngoài thằng hai ngơ ngác ra, thì thằng tư này là dễ dỗ nhất.
"Nếu câu cá có thể kiếm tiền, chúng ta phải nắm chắc thời cơ kiếm chút thức ăn. Còn về những lời nhàn thoại trong thôn thì tạm thời đừng để ý, con nhớ kỹ đấy, thăng gạo trả đấu ân."
"Trước kia cha con cứ không để ý, trong thôn có ai khó khăn là giúp, cũng giúp người ta giảm không ít thuế má, cứ thấy đó là chuyện trong tầm tay, không có gì ảnh hưởng. Nhưng kết quả thì sao, sau khi cha con đi, có mấy người đến hỏi han một tiếng?"
"Cho nên, làm người phải có khoảng cách nhất định, không phải chuyện gì cũng nhúng tay vào. Lúc chúng ta chưa có khả năng tự bảo vệ mình thì phải cố gắng không gây thêm phiền phức cho gia đình, cũng đừng trêu chọc người trong thôn."
"Nương, con không sợ bọn họ, nếu ai dám gây chuyện cho nhà mình, con sẽ liều mạng với chúng."
Bạch An Nghị trợn mắt, nắm chặt nắm đấm, hùng hổ nói.
"Không phải là sợ, chúng ta không gây sự thì cũng không sợ sự. Chỉ là nếu vướng vào chút phiền phức tự nhiên thì chỉ làm chậm bước chân phát tài của chúng ta, không đáng."
Bạch Vân Khê nhìn hắn, "Cãi cọ vô nghĩa thì có thể tránh được thì nên tránh, có thời gian đó còn không bằng nghĩ cách sao kiếm được nhiều tiền hơn, làm sao có thể nhanh chóng đổi cái lều thành nhà ngói xanh có ích hơn."
Vừa nói xong, lại một con cá cắn câu.
Lần này là một con cá trắm cỏ lớn nặng khoảng hai cân.
Con cá này quá linh hoạt, vùng vẫy dữ dội trong nước, Bạch Vân Khê phải kéo qua lại hai vòng mới đưa được nó lên bờ.
Bạch An Nghị bỏ cá vào thùng nước, giúp phủ giun, nhìn lão nương ném cần câu xuống nước rồi mới gật đầu chắc chắn, "Nương, con hiểu rồi, cha đã từng nói, thường tranh hơn thua với người cùng chí hướng, không bàn đúng sai với kẻ ngu." Bạch An Nghị vuốt cằm, vẻ mặt tán đồng.
"Con là đứa bé thông minh, vừa nói là hiểu ngay, sau này đi lại ở bên ngoài cũng phải giữ nguyên tắc không gây phiền phức mà xử sự."
Bạch Vân Khê nhìn hắn, đứa nhỏ này tính tình linh hoạt, cũng không biết có phải do ở ngoài nhiều hay không, đạo lý đối nhân xử thế so với mấy đứa kia đều giỏi hơn.
"Nương, người yên tâm, con đều hiểu."
Hai người ngồi xổm bên bờ sông, rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, Bạch Vân Khê lại rót cho hắn đầy một bát lớn canh gà, đủ để hắn tiêu hóa một hồi.
Đến giờ tỵ mạt khắc, hai chậu nước lớn đều đã đầy, vẫn chủ yếu là cá trắm cỏ, cá chép, cá diếc, hơn nữa con nào con nấy cũng không nhỏ, có đến ba mươi con.
"Nương, nhiều hơn hôm qua, đoán chừng bán được ba trăm mấy đồng rồi."
"Hôm nay coi như mở mang tầm mắt với lão nương."
Hẹn gặp lại ngày mai nha ~ (hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận