Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 293: Tay bên trong có lương trong lòng không hoảng hốt (length: 3951)

"Ta muốn hai thạch gạo lức, một thạch bột mì."
Gạo lức bảy văn một thăng, bột mì sáu văn một thăng, mua hết tổng cộng mất hai quán tiền. Bạch Vân Khê xót của, nhưng vì tích trữ lương thực qua mùa đông, nàng cũng không để ý.
Thời đó một thạch là một trăm hai mươi lăm cân, hơn ba trăm bảy mươi cân lương thực, thêm vào lương thực trữ sẵn trong nhà, hẳn là đủ để vượt qua mùa đông lạnh giá nhất.
Nghe lão nương vừa mở miệng đã mua nhiều lương thực như vậy, Bạch An Diễm ngạc nhiên đôi chút, hắn biết hôm nay chủ yếu là mua lương thực, nhưng không ngờ lão nương mua nhiều đến thế?
Chỉ là, chưa kịp hắn mở miệng hỏi, cánh tay đã bị Lý thị vỗ xuống.
Lý thị kéo hắn lùi ra một bên, lườm hắn một cái, "Ngươi định làm gì? Hôm nay hai ta chỉ việc phụ giúp, nương muốn làm gì thì mình cứ nghe theo, đừng có mà ý kiến lung tung."
Bạch An Diễm nhếch môi, "Ngươi không thấy nương mua nhiều lương thực quá sao?"
"Nhiều gì mà nhiều? Một lần mua nhiều một chút cho đỡ mất công chạy đi chạy lại. Với lại nương ta mỗi lần quyết định đều đúng."
Lý thị lườm hắn một cái, "Đừng lải nhải nữa."
Nghe lời tức phụ, Bạch An Diễm ngẩn người, nhìn chưởng quỹ một mặt hớn hở sai tiểu nhị cân lương thực, trong lòng vẫn cứ xoắn xuýt không thôi.
Dù mùa đông không nên ra khỏi nhà, nhưng ba thạch lương thực vẫn là có chút nhiều, chưa kể trong nhà còn trữ sẵn các loại thức ăn khác.
Thấy Lý thị vẻ mặt xem đó là lẽ đương nhiên, Bạch An Diễm mím môi, trong lúc hai người họ nói chuyện thì lương thực đã được cân xong.
Vương chưởng quỹ cười tươi nhìn Bạch Vân Khê, "Bạch đại tẩu, mời ngài xem qua, cân đong đo tuyệt đối chuẩn xác, thấy ngài mua nhiều, ta tặng thêm cho hai lít bột mì đen. Ngài yên tâm, chỗ này đều là lúa mới mùa thu năm nay, chất lượng tốt lắm đấy."
Bạch Vân Khê nhìn gạo trắng bên cạnh, mấy lần kìm lòng không được, với tình hình kinh tế của nhà nàng hiện tại, ăn gạo trắng quá mức lãng phí.
Đưa tiền xong, Bạch Vân Khê nhìn tiểu nhị đưa hai lít bột mì đen cho Lý thị, nhỏ nhẹ nói cảm ơn.
Vương chưởng quỹ dặn tiểu nhị cho gạo lức vào bao tải, Bạch An Diễm thấy thế, vội chạy đến giúp đỡ, hai người cùng nhau chuyển lên xe ba gác.
Bạch Vân Khê lại tranh thủ hỏi chưởng quỹ về giá hạt thông.
Vương chưởng quỹ nghe nàng hỏi, chỉ về phía cửa hàng hoa quả khô đối diện, "Bạch đại tẩu thật là hỏi đúng người, hạt thông là thứ quý hiếm, giá cao, người bình thường không nỡ ăn. Cửa hàng họ bán hạt thông rang chín một trăm văn một cân, một trăm văn có thể mua bao nhiêu là gạo lức chứ, dù sao tại hạ không nỡ ăn."
Vương chưởng quỹ cười ha hả, "Các loại hạt dưa, nhân quả khô của cửa hàng hoa quả khô đó đa phần đều thu mua từ nông thôn, còn những thứ khác thì giá cả ta không rõ lắm, riêng hạt thông thì ta có vô tình gặp một lần, giá thu mua là năm mươi văn một cân."
"Nghe nói còn hai tháng nữa là đến tết, giá hạt thông chắc sẽ cao hơn chút, cụ thể phải để đại tẩu tự đi hỏi thăm."
Theo hướng Vương chưởng quỹ chỉ, Bạch Vân Khê nhìn thoáng qua cửa hàng hoa quả khô đối diện, người ra kẻ vào cũng rất tấp nập.
"Vậy cảm ơn ngươi, lát nữa ta sẽ sang hỏi bọn họ xem còn thu mua không?"
Nếu giá cả không lý tưởng, nàng sẽ phải lên huyện một chuyến.
Hơn hai trăm cân hạt thông của nhà, dù tính theo giá bảo thủ cũng phải được mười quán tiền trở lên.
Mua lương thực xong, Bạch Vân Khê lại mua thêm hai cân muối ăn, sau đó sai lão nhị và vợ chồng hắn đẩy xe ba gác về nhà.
Đi ngang qua cửa hàng thịt heo, Bạch Vân Khê thấy trên hương án vừa bỏ xuống xương, bèn mua thêm mấy cân xương ống heo về nấu canh.
Về đến nhà, Bạch Vân Khê vừa bước chân trước vào cửa thì chân sau đã có người chạy tới.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận