Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 404: Vào ở đại viện tử (length: 3922)

Trong sự khống chế của thôi chưởng, cuối cùng vào ngày hai mươi lăm tháng hai, cuối cùng cũng hoàn công.
Còn lại năm ngày, để giải quyết tốt công tác hậu quả, quét dọn sân vườn, coi như xong.
Giống như dự tính của chưởng mặc sư phụ, vừa đúng hai tháng xây xong một tòa viện.
Nhìn đại viện hùng vĩ trước mắt, trong lòng Bạch Vân Khê rất mãn nguyện, cả quá trình xây dựng, thời tiết quang đãng, cuối thu mát mẻ.
Vốn dĩ, nàng dỡ túp lều, bên ngoài dựng mấy túp lều cỏ tạm bợ để ở, còn lo gặp mưa, giờ thì cuối cùng cũng yên tâm.
Tổng thể, viện tử có mười sáu gian phòng, mái hiên nhô ra ngoài một phần, làm thành hành lang liền, trời mưa cũng không cần lo, vị trí giữa sân như dự tính ban đầu, xây một bồn hoa hình hoa mai.
Góc đông nam viện tử, Bạch Vân Khê nhờ người đào một cái giếng, về sau không cần giành nước với trong thôn nữa.
Đất thừa dựa vào tường rào quây lại, coi như vườn rau.
Phàm nơi nào có tường rào, trên đó đều cắm nhiều tre vót nhọn, để phòng ngừa bất trắc.
Tính tổng cộng, tiêu hết năm mươi lăm quán tiền, còn đồ gia cụ, Bạch Vân Khê thấy đồ đạc để lại từ trước, chất lượng cũng không tệ lắm, bày vào cũng tạm ổn, nên không định làm mới.
Tay giữ lại chút tiền bạc, để chuẩn bị cho mọi tình huống.
Bạch Vân Khê làm mẹ, không thiên vị, theo cách sắp xếp đông tây sương phòng, phân phòng cho họ.
Đỗ thị mang Nha Nha ở gác xép đông sương phòng, liền đó là hai vợ chồng lão nhị, tây sương phòng là chỗ của tiểu tứ tiểu ngũ.
Còn về Bạch An Tĩnh, là cô của nhà, Bạch Vân Khê dành cho nàng gian phòng phía tây nhất của chính phòng, làm phòng riêng.
Phòng của nàng ở sát vách chính phòng gác xép, phân như vậy, cả viện vẫn đầy người.
Mấy người sau khi nhận phòng riêng đều rất vui, hào hứng bày biện đồ mình thích, nhìn bộ dáng đi lại như mang gió của họ, Bạch Vân Khê ngồi trên ghế dưới hiên, ngẩng đầu nhìn mấy đám mây bay trên trời, híp mắt xem chúng chậm rãi trôi.
Lý thị mang một chậu quế tìm được trong núi đặt dưới hiên nhà, vui vẻ đến bên Bạch Vân Khê: “Nương, con đã bảo nghe theo người là đúng mà, năm ngoái người còn nói nhà con nhất định sẽ ở nhà lớn, còn tốt hơn cái sân trước kia, xem cái này, quả thật là như thế.” Chưa đợi Bạch Vân Khê mở miệng, hai nhóc con tết hai búi Nha Nha liền chạy tới, “Mợ hai nói đúng, nãi nãi của con là người giỏi nhất, hễ là lời người nói thì chắc chắn thành sự thật.” Bạch Vân Khê nhìn hai đứa ngốc trước mặt, nhịn không được cười ha hả, “Hai đứa da khỉ, cũng biết nịnh bợ, nhưng mà hai đứa nói cũng đúng, giờ thì chúng ta thật sự ở nhà lớn. Từ nay về sau, nhà mình có nhà có ruộng, các con phải làm tốt, mới đảm bảo áo cơm không lo.” “Ruộng đất nương yên tâm, đều giao cho con, con nhất định làm tốt.” Bạch An Diễm ôm một chậu trà bạch phấn bước đến, đặt bên chân Bạch Vân Khê, mặt đầy kích động.
Nguyên bản vẽ trên bản thiết kế xuống thì ra lại hùng vĩ như vậy, sớm biết được ở nhà lớn thế này, dù có nhịn đói ba ngày cũng đáng.
Sau khi vui vẻ, Bạch Vân Khê vẫy tay, “Nhân lúc mấy ngày này còn rảnh rang, dọn dẹp nhà cửa, làm bữa cơm tân gia đơn giản, mời mấy người bà con tốt đến ăn bữa cơm, làm chút thủ tục.” Nhà xây xong, phải mời vài người đến ngồi một chút, đi một vòng cho có, thêm chút không khí.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận