Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 671: Kết duyên Đa Bảo các (length: 7632)

Như thế, vậy chẳng phải nàng đã bị chưởng quỹ oán hận? Lão bà này, thủ đoạn thật là ác độc.
Sáu chiếc trâm bạc đâu, chắc chắn không thiếu tiền, lập tức không cần hết, không cần hỏi cũng biết, lão bà kia đã oán hận cả tú phường lẫn nàng, mới có thể như vậy.
Ra tay xa xỉ như thế, chắc chắn là người không thiếu tiền, xem người ta kìa, lại nghĩ đến mình, vì một tấm vải mà do dự mãi, lúc ra khỏi nhà, nàng cố ý mang hết của cải tích cóp được, dù vậy, mua tấm vải này vẫn hơi thiếu một chút.
Nghĩ đến đây, nàng chợt hoàn hồn, cả người không ổn.
Nàng mang không đủ tiền, sớm biết đã không nên xúc động.
Cũng chính vì trong tay thiếu tiền mà nàng mới do dự, đang định mở miệng mượn đồng bọn một ít, không ngờ lại náo ra tình cảnh này.
Thấy tiểu nhị và chưởng quỹ đều nhìn mình chằm chằm, trong nhất thời nàng ngược lại không cách nào mở miệng, ngập ngừng đi đến trước quầy, chậm rì rì lục lọi túi tiền, thấy chưởng quỹ một mặt sốt ruột.
Đến khi nàng lấy hết tiền trong túi, vẫn không đủ, chỉ có thể đỏ mặt nhìn chưởng quỹ.
"… Ta hôm nay ra ngoài có chút vội vàng, mang không đủ tiền, lát nữa ta cho người đưa đến cho chưởng quỹ có được không?"
Chưởng quỹ nghe xong, đầu lập tức ong lên, hợp lại náo loạn nửa ngày như vậy, vị này thậm chí mang không đủ tiền, đã vội vàng bắt người ta trả vải lại cho mình.
Như vậy mà còn không biết xấu hổ khoác lác muốn cho người ta thêm hai mươi văn nữa? Tiền của mình còn không đủ trả, làm sao thêm được?
Thấy chưởng quỹ và tiểu nhị trố mắt nhìn nàng, cái ánh mắt kinh ngạc rồi xem thường ấy, làm nàng hận không thể tìm một cái lỗ nẻ mà chui xuống.
"Hôm nay ta ra ngoài vội quá, quả thực là không mang đủ tiền…"
Càng nói càng không có sức. Cô nương Mã này xấu hổ đến nỗi cúi gằm mặt, đâu còn vẻ vênh váo đắc ý ngạo nghễ lúc nãy?
Chưởng quỹ hận không thể vả chết tiểu nhị, tên hỗn tiểu tử này làm mấy năm mà vẫn không có nhãn lực.
Không phân biệt được đâu là nhà giàu à. Mặc dù người trước mặt này có chút chỗ dựa, nhưng chỗ dựa của nàng có cái rắm quan hệ gì với tú phường?
Một tháng có thể mang đến mấy quán tiền cho tú phường bọn họ? Tiền một tấm vải cũng không có, lại còn gây ra lắm chuyện như vậy. Bây giờ còn đòi ghi nợ, làm sao có thể được?
"Mã cô nương, cô đừng đùa với chúng ta chứ, ai cũng biết cô là cháu gái ngoại của huyện lệnh, sao lại không có tiền được?"
Nghe chưởng quỹ chất vấn, các cô nương bên cạnh cũng tò mò nhìn qua.
"Quyên nương, ngươi thật sự không mang đủ tiền sao?"
Mã Quyên bị mọi người nhìn chằm chằm, mặt đỏ như máu, cái khăn trong tay bị nàng vặn thành cái dưa chuột muối.
"Ngươi rủ ta ra ngoài dạo phố, ta ra ngoài vội, sơ ý không xem túi tiền."
Cô nương kia nghe Mã Quyên giải thích, gật đầu.
"Thì ra là thế, không cần lo lắng, ta có mang, cho ngươi mượn trước."
Nói rồi, nàng trực tiếp rút túi tiền ở bên hông xuống, từ bên trong đổ ra hai miếng bạc vụn, cầm một phần đặt lên quầy, "Này, thanh toán tiền."
Chờ Mã Quyên ôm lấy đống vải màu mai xanh kia, hai người tay nắm tay đi ra đường lớn.
"Dung nương, cảm ơn ngươi, hôm nay là ngươi đã giải vây cho ta."
"Ôi dào, chúng ta là tỷ muội, khách khí cái gì? Ai mà chẳng có lúc sơ sẩy, lần sau chú ý là được."
Mã Quyên kéo khóe môi, gật đầu, miệng tuy nhận lời nhưng trong lòng lại đắng chát không thôi.
Đây đã là toàn bộ tài sản của nàng, cô cô tuy mỗi tháng đều cho nàng hai trăm văn tiền tiêu vặt. Số tiền đó còn không đủ mua son phấn thơm.
Nếu không phải cô cô lén lút chu cấp thêm cho nàng một chút, e là nàng đến số tiền này cũng không để dành được.
"Đúng rồi Quyên nương, ngươi gấp gáp mua vải như vậy, có phải là muốn đi dự tiệc ở nhà Chương gia không?"
"Không sai, sáng nay cô cô nhận được thiệp mời của nhà Chương, nói ngày kia muốn làm lễ bái sư."
"Ngày kia? Vậy cũng gấp gáp quá đi, quần áo của ngươi e là không may kịp."
Mã Quyên gật đầu, nhíu mày, nhà Chương là danh gia vọng tộc, cô cô nói muốn dẫn nàng đi mở mang kiến thức một chút.
Còn nói hôm đó, những nhân vật tai to mặt lớn trong huyện đều sẽ đến tham dự, dẫn nàng đi để biết thêm nhiều điều.
"Ta cũng cảm thấy có hơi gấp, nhưng thiệp mời của Chương gia ghi đúng là ngày kia, ta chỉ có thể cố gắng, nếu không kịp thì thôi."
Có lẽ chính vì thời gian quá gấp, cô cô không nhắc đến chuyện may quần áo mới.
Nhưng mấy bộ quần áo trong tủ của nàng đều là nửa cũ không mới, tham dự một buổi tiệc quan trọng như vậy, mặc đồ cũ đi, chắc chắn sẽ bị người ta chê cười.
Càng nghĩ nàng càng cắn răng, quyết định tự mình móc tiền làm một bộ quần áo mới.
Lý Dung Dung nhìn tấm vải trong lòng nàng, "Nếu cần, ta có thể giúp ngươi một tay."
"Không cần, hôm nay ngươi đã giúp ta một chuyện lớn, ta bây giờ về nhà cố gắng là được, có mặc kịp hay không, hoàn toàn dựa vào may mắn."
Đa Bảo Các.
Bạch Vân Khê nhìn những chiếc trâm bạc mình chọn, vô cùng hài lòng, một chiếc hình lá Ngân Hạnh, một chiếc hoa lựu rủ xuống một hạt châu bạc nhỏ.
Chọn cho Văn U, vẫn là trâm hoa lan. Sau đó lại chọn một chiếc cho các khuê nữ và con dâu trong nhà. Còn mua cho Nha Nha một đôi hoa lụa.
Ngày mai đi nhà Chương làm lễ bái sư, nàng cũng phải chuẩn bị lễ gặp mặt cho Chương Diệc San.
Xem một vòng, Bạch Vân Khê mới chọn được một chiếc vòng tay bạc chạm khắc hoa văn rỗng, ở vị trí cài còn có hai nụ hoa mai đang hé nở, trông rất tinh xảo.
Bạch Vân Khê bảo chưởng quỹ gói lại hết trang sức mình chọn, trả tiền xong mới hài lòng rời khỏi Đa Bảo Các.
Đi ra xa được vài bước, Văn U khẽ nhắc.
"Tiểu nhị ở tú phường lúc nãy lén đi theo chúng ta mấy bước."
Nghe Văn U nhắc nhở, Bạch Vân Khê cong nhẹ khóe môi.
"Không cần để ý đến hắn, hắn chỉ muốn nhìn chúng ta mua đồ thôi."
Các nàng cùng tú phường không có duyên phận, việc buôn bán thành công còn bị trả lại, không kết thù kết oán đã tốt lắm rồi.
Khi về đến khách sạn, tiểu ngũ đã về, cùng về còn có Chương Diệc San.
Thấy Bạch Vân Khê, cô bé liền nhào tới.
"Bạch dì, sao mọi người đến mà không đến thẳng nhà? Sao lại ở khách sạn thế? Mẹ con dặn hôm nay dù thế nào cũng phải đưa dì về nhà. Sau này dì đến huyện, cứ đến thẳng nhà là được, không cần ở khách sạn nữa."
Thấy cô bé cười tủm tỉm kéo tay mình, Bạch Vân Khê cười ha hả vỗ nhẹ tay cô bé, kéo cô bé vào phòng.
"Ngày kia đã là lễ bái sư, nhà các cháu chắc bận không hết việc, Bạch dì không muốn đến làm thêm phiền phức, đợi đến ngày kia trực tiếp đến nhà là được."
Viện trưởng nhận đồ đệ đâu phải chuyện nhỏ, nếu nàng đoán không sai. Ngày lễ bái sư đó, các nhân vật tai to mặt lớn trong huyện chắc chắn đều sẽ đến chúc mừng.
Chương gia tổ chức tiệc, bận rộn không kịp trở tay, nàng sao có thể có ý đến làm thêm phiền?
"Bạch dì nghĩ nhiều rồi, ngày đó vốn dĩ là tổ chức tiệc bái sư cho sư đệ, mọi người mới là quan trọng nhất."
Chương Diệc San vừa nói, vừa lay lay tay Bạch Vân Khê.
"Chúng cháu trở về từ nhà Bạch dì là đã bắt đầu chuẩn bị, hôm nay nhận được thiếp mời của Bạch dì. Tất cả mọi việc cứ theo chương trình mà làm là được, không quá bận đâu."
"Như thế lại không thể làm phiền các cháu thêm."
(Hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận