Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 378: Bán lương (length: 4073)

Bạch Vân Khê cười ha hả lên tiếng chào hỏi, không hề đề cập tới những chuyện không vui kia.
Nếu nàng tới đúng dịp, dứt khoát trực tiếp đem lương bán bớt việc.
Vương chưởng quỹ khép lại sổ sách, chắp tay, vị này chính là người vợ của gã thư sinh đã chết kia, hắn hồi trước đã biết.
Thảo nào xem nàng giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ quý phái, quả nhiên không phải là người phụ nữ thôn quê bình thường.
"Chị dâu không đến thì đúng rồi, mấy ngày nay có chút không yên ổn, may mà đều qua rồi. Không biết hôm nay chị dâu tới là mua lương hay là bán lương?"
"Đương nhiên là bán lương rồi, chẳng phải đang mùa gặt hái hè sao, trong tay có chút lương thực, định bán một phần để phụ thêm vào chi tiêu gia đình, không biết hôm nay giá cả bao nhiêu?"
Nghe giọng điệu Bạch Vân Khê, Vương chưởng quỹ trực tiếp đi ra khỏi quầy hàng, mời nàng đến cái ghế bên cạnh ngồi xuống, lại rót cho nàng chén trà.
"Chị dâu chắc hẳn đã nghe nói Tây Bắc có chiến sự rồi chứ?"
"Người anh họ trong nhà có báo cho một ít, nhưng không rõ cụ thể, ta cũng lo lắng bên ngoài không ổn định, cũng chỉ bảo bọn trẻ ít đi ra ngoài, cho nên, lương thực vụ hè cũng vẫn chưa đem ra bán."
Nghe Bạch Vân Khê nói, Vương chưởng quỹ gật đầu, "Chị dâu vừa nhìn đã biết là người có phúc, gần đây giá lương thực đã tăng lên không ít, có công văn của quan phủ gửi tới, cấm lương thực tiếp tục tăng lên, giá gạo trắng mới định là hai trăm năm mươi văn một đấu, gạo lứt một trăm năm mươi văn một đấu, lúa mạch hai trăm văn một đấu, bột mì đen rẻ nhất, bảy mươi văn một đấu."
Vương chưởng quỹ nói, chỉ ra bên ngoài, "Bởi vì vấn đề giá lương thực tăng lên, gần đây ở trấn có rất nhiều người gây chuyện, người người đều mang vẻ giận dữ, chị dâu gần đây ít đi ra ngoài thôi, vẫn nên cẩn thận chút thì hơn."
Thời gian này, nàng nghe không ít chuyện đánh nhau ẩu đả từ miệng mấy đứa nhỏ, Bạch Vân Khê hiểu ý gật đầu, "Đa tạ Vương chưởng quỹ nhắc nhở. Trong tay ta có chút gạo mới và lúa mạch, số lượng cũng không ít, đã sai người chở đến trấn rồi, Vương chưởng quỹ cũng biết, hiện tại có chút bất ổn, ta cũng không muốn quá phô trương, không biết Vương chưởng quỹ có thể phái người đến tận nơi thu mua không?"
Đất hoang trong nhà sau khi các nàng áp dụng phương pháp canh tác khoa học, lúa mì đạt năng suất năm trăm cân một mẫu, hai mươi mẫu thu được một vạn cân lúa mì. Gạo đạt năng suất bốn trăm cân một mẫu, mười mẫu cũng thu được gần bốn ngàn cân gạo.
Theo cách quy đổi của Tống quốc, một đấu tương đương mười hai cân.
Nàng có hơn tám trăm đấu lúa mạch và hơn ba trăm đấu gạo, giữ lại đủ ăn, nàng có thể bán bảy trăm đấu lúa mạch, hai trăm đấu gạo, số còn lại đều giữ làm lương thực.
Tuy chiến sự chưa lan đến tận đây, nhưng nó gây ảnh hưởng đến giá lương thực ở đây, lưu lại thêm một ít để phòng khi bất trắc.
Nghe Bạch Vân Khê dò hỏi, Vương chưởng quỹ suy nghĩ một chút, liền gật đầu đáp ứng.
"Chị dâu lo lắng ta hiểu, không biết chị dâu có bao nhiêu lương?"
"Bảy trăm đấu lúa mạch, hai trăm đấu gạo mới."
Bạch Vân Khê vừa nói xong, ánh mắt Vương chưởng quỹ co rụt lại, lập tức chắp tay ôm quyền, "Đa tạ Bạch đại tẩu tín nhiệm, ngài cho địa chỉ, tại hạ có thể phái người đi cân, chúng ta giao dịch tại chỗ, tiền bạc sòng phẳng."
"Cũng chờ câu nói này của Vương chưởng quỹ đấy, viện tử là chỗ ta ở nhờ của bạn, phải về chào hỏi người ta trước đã, lát nữa ta sẽ qua báo với ngài."
Nghe giọng điệu của Bạch Vân Khê, Vương chưởng quỹ hiểu ý gật đầu, "Được, tại hạ xin chờ."
"Đại đông gia có dặn dò, dạo này thu mua lương thực số lượng lớn, không giới hạn số lượng, nghe người quản sự bên cạnh đông gia nhắc đến một tiếng, đại đông gia đã để mắt tới vùng Tây Bắc rồi."
Nghe được tiếng lòng của Vương chưởng quỹ, Bạch Vân Khê cũng không ở lại lâu, trực tiếp đứng dậy rời đi.
Nhìn Bạch Vân Khê hòa vào dòng người, một người đi ra sau lưng Vương chưởng quỹ, "Vương ca, có cần phái người đi theo người phụ nữ kia không?"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận