Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 213: Gà bay trứng vỡ (length: 4038)

Ta chịu một vòng bạch nhãn, kết quả là để cả nhà lão nhị có được sự vui vẻ sao?
Chỉ là vừa nghĩ như vậy, nàng liền không vui rồi, một cái trạch viện tốt như thế, dựa vào cái gì để cả nhà lão nhị ở? Bọn họ có tư cách gì chứ.
"Dù An Bang không ở, sau này hắn cưới vợ sinh con, để dành cho con hắn ở, cũng không thể để cả nhà lão nhị được lợi."
Nghe tiếng lòng của Trịnh thị, Bạch Vân Khê nén cười, "Không nói đâu xa, đường ca ở việc chăm sóc người khác, thật sự là một vị huynh trưởng tốt."
"Đại bá truyền vị tộc trưởng và lý chính cho hắn là quyết định đúng đắn, một người trọng tình trọng nghĩa như đường ca nên được mọi người tôn kính, chứ đổi thành người khác, thật sự khó làm được như vậy. Như trong thôn mình thôi, cha mẹ già rồi, mấy anh em bất hòa đâu có ít."
Nghe Bạch Vân Khê nịnh nọt, nghĩ đến tính toán của hai vợ chồng, mặt Trịnh thị đỏ ửng, ngượng ngùng khoát tay, "Nhà đó ai ở thì sau này nói, chỉ là mấy lời đồn trong thôn dạo gần đây thật khó nghe, ta trong lòng thấy bực bội mới tìm ngươi than thở."
"Vất vả lắm mới mua được nhà, lại định cho cả nhà lão nhị ở, nàng là người đầu tiên không đồng ý. Mà cái dạng ỉu xìu ba tức như Nhạc thị kia, ở nhà tốt nàng cũng không quản được."
Bạch Vân Khê nháy mắt mấy cái, "Đại tẩu sao lại cứ đâm đầu vào ngõ cụt thế, chỉ cần cả nhà nhị đường ca vào ở thì lời đồn tự tan thôi."
Bạch Vân Khê càng nói, Trịnh thị càng thấy bực mình, vốn định nhờ nàng đi nói giúp một câu với mọi người trong thôn, bây giờ thì một khắc cũng không ngồi yên.
Giờ, nàng hận không thể chạy ngay về nhà, hỏi thẳng đương gia, có phải thật sự định đưa nhà mua được cho cả nhà lão nhị không.
Nếu đúng như thế, nàng chẳng phải hộc máu mà chết.
Bực bội lâu như vậy, suýt nữa dùng hết vốn liếng, mới mua được cái nhà, mà nếu để cho người khác mặc áo cưới thì phòng cả nhà nàng có mà một cọng lông cũng chẳng vớt được, để làm gì chứ?
Sớm biết vậy, nàng cũng chẳng nhiệt tình như thế, giờ hai vợ chồng nàng như đang ngồi trên cây xương rồng, muốn đứng lên cũng khó.
Trịnh thị đứng lên, phủi đất trên người.
"Đường muội, ta về trước đây, chuyện trong thôn ngươi biết là được, nhà chúng ta sao cũng được, nhưng người ngoài xía vào thì không hay."
Nhìn bóng lưng Trịnh thị vội vã rời đi, Bạch Vân Khê vô tội nhún vai.
Bạch Vân Tùng mấy lần làm hắn phải nén giận, hôm nay cuối cùng cũng có thể xả giận.
Trước mắt coi như món khai vị, mà vẫn do chính Bạch Vân Tùng tự mình chuốc lấy, có chuyện cho hắn bận bịu đầu bù tóc rối thì người kia cũng chẳng còn thời gian để ý đến chuyện nhà các nàng.
"Nương, nương nói xem, liệu đại đường bá có đem nhà tổ cho nhị đường bá ở không?"
Tiểu Ngũ từ nãy giờ vẫn luôn vểnh tai nghe nương cùng đường bá mẫu nói chuyện, thấy đường bá mẫu đi rồi mới lén la lén lút lại gần, mắt toàn vẻ hiếu kỳ.
Bạch Vân Khê nhìn thấy vẻ hả hê trong mắt Tiểu Ngũ thì không nhịn được bật cười.
"Đường bá phụ con đang cầm một củ khoai lang bỏng tay đấy, tự chuốc lấy phiền phức cho mình, trách thì trách lòng tham, bây giờ thì đúng là cưỡi hổ khó xuống rồi."
"Muốn dẹp tan lời đồn trong thôn, danh tiếng không bị tổn hại, thì chỉ có đem nhà cho nhị đường bá ở là lựa chọn tốt nhất. Cái gọi là cá và tay gấu không thể vẹn toàn, đường bá phụ con đã có nhà tổ rồi mà còn muốn tham thứ khác sao? Vậy thì phải chịu bị người ta chê cười suốt đời thôi."
"Đừng quên, bọn họ còn có An Bang như cục vàng trong lòng nữa, vì lo lắng cho danh tiếng của nó, nên dù trong lòng ghét bỏ đến mấy, cuối cùng vẫn phải ngậm bồ hòn tặng nhà cho cả nhà nhị đường bá ở."
Tiểu Ngũ nháy mắt mấy cái, nín cười, "Vậy chẳng phải đại đường bá bọn họ gà bay trứng vỡ à?"
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận