Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 368: Học được điệu thấp (length: 3962)

Tiểu Tứ nhìn đám con trai ánh mắt, hắng giọng, "Nương, người quả nhiên thần cơ diệu toán, hiện tại đã tăng tới mười tám đồng tiền rồi, người phán đoán không sai, tin tức đánh trận vừa truyền đến, giá lương thực cùng muối ăn lập tức liền tăng giá."
Lương thực tăng giá báo trước chiến sự đã không thể cứu vãn, Bạch Vân Khê trầm mặc một hồi, ngẩng đầu nhìn mấy đứa con trai trước mắt, "Trước mắt mà nói, tình hình giá lương thực tăng lên còn có thể tăng nữa, chúng ta đợi thêm mấy ngày xem tình huống. Còn nữa là, mấy ngày trước chúng ta đã ổn định giá bán lương cho nông dân, nếu họ biết giá lương thực tăng, tất nhiên trong lòng bất bình, sẽ có rất nhiều người tụ tập lại gây chuyện."
"Để tránh bị dính vào phiền phức, chúng ta hãy đợi thêm một thời gian rồi tính."
Chủ yếu là khoảng cách thời gian quá ngắn, chỉ có mấy ngày, đã thiếu đi mấy phần lợi nhuận, ai mà không bực bội trong lòng.
Mấy người nghe Bạch Vân Khê nói vậy, suy nghĩ một chút rồi đồng ý gật đầu, "Nương nói phải, những người bán lương giá thấp chắc chắn sẽ bất bình trong lòng, nếu họ tụ tập lại tìm thương nhân lương thực đòi bồi thường, nhỡ xảy ra đánh nhau, chúng ta vẫn nên chờ xem bọn họ xử lý như thế nào?"
"Đợi mọi chuyện ngã ngũ rồi, chúng ta đi bán lương cũng không muộn."
Tiểu Tứ vừa dứt lời, Tiểu Ngũ liền ngẩng đầu liếc nhìn Nhị ca, rồi mới chuyển sang nhìn Bạch Vân Khê, "Nương, việc bán lương chúng ta có thể đợi, nhưng chuyện nhà mình không bán lương nhất định không được lộ ra, nhất là ở trong thôn. Hai ngày nay con đi loanh quanh trong thôn, quá nửa người đã bán lương rồi. Mọi người đều tranh thủ bán vào lúc mùa lương mới, mong bán được giá tốt."
"Nhưng trước mắt có chiến sự xảy ra, coi như là biến cố lớn, nhưng người trong thôn cũng không quan tâm những cái đó, chỉ để ý mỗi việc nhà mình bán lương bị thiệt."
Chủ yếu là chỉ mấy ngày mà giá đã tăng lên gấp đôi, lòng người vốn đã bất bình, nếu biết mình bị thiệt nhiều như vậy, ắt sẽ gây chuyện.
"Tục ngữ có câu, 'minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng', chúng ta phải khiêm tốn một chút, không thể chịu thiệt nữa."
Có những lời nói rõ trước cũng là để nhắc nhở mọi người, mong sao chỉ là hắn lo hão, nhưng không thể không đề phòng người khác, từ sau khi cha mất, hắn thấm nhuần đạo lý này.
Tiểu Ngũ vừa dứt lời, Bạch An Diễm liền nhíu mày, "Nhưng mà mọi người đều biết nhà mình không bán lương mà. Lúc đầu ở sân phơi lúa, xe nhà mình cứ hết chuyến này đến chuyến khác chở lương về, mọi người đều nhìn thấy hết. Người trong thôn thì xe nối đuôi nhau chở ra trấn bán, chỉ có nhà mình là không có động tĩnh, ai trong thôn cũng biết điều này rồi, chuyện này có vẻ không giấu được?"
Chẳng lẽ hắn quá ngốc sao, sao càng nghe càng thấy mơ hồ thế này?
Bạch Vân Khê thấy vẻ mặt nghi hoặc của Lão Nhị, liền nheo mắt, "Biết hay không biết là một chuyện, có bán được giá cao hay không là chuyện khác, con vẫn chưa hiểu ra rồi, Tiểu Ngũ lo lắng không sai, quả thực cần phải đề phòng."
Bạch Vân Khê nói xong, đưa tay xoa xoa mi tâm, nhìn con đường rộng lớn bên ngoài, nhà bọn họ ở đầu thôn, nếu cẩn thận thì quả thật có thể giảm bớt không ít phiền phức.
Ý nghĩ này chỉ lướt qua trong đầu một vòng liền bị Bạch Vân Khê phủ định, suýt chút nữa nàng quên mất mình còn có cái tủ chứa đồ mà?
Đã tiêu hao mười tích phân, có được một trăm mét khối không gian, còn chưa dùng tới.
Không gian bằng nửa cái phòng học, đựng chỗ lương thực nhà nàng cũng thừa đủ.
Chỉ cần cho lương thực vào tủ chứa đồ, một mình nàng mang ra ngoài bán, chẳng phải thần không biết quỷ không hay sao, lại còn càng hoàn hảo hơn?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, tâm trí Bạch Vân Khê lập tức liền bình tĩnh trở lại.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận