Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 385: Kiến phòng ở bảo an toàn (length: 4086)

Vì lưu dân không có bất kỳ luật pháp nào ràng buộc, hành vi ngang ngược, dân thường kiêng kỵ, quan phủ thấy liền bắt.
Nhưng phàm lưu dân bị quan phủ bắt giữ, toàn bộ đều bị đưa đi phục dịch, đào mỏ, tu sửa sông ngòi, đường sá, làm những công việc khổ cực nhất, mệt mỏi nhất.
Cho nên, một khi đã thành lưu dân, những người này cũng không còn gì để mất, sức phá hoại rất lớn, sống được ngày nào hay ngày đó.
"Đến lúc đó, bọn họ vì giải quyết cái ăn, chắc chắn sẽ liều lĩnh, làm ra một số chuyện mạo hiểm, như cái nhà của chúng ta, đối với bọn họ mà nói chỉ là cái thứ yếu. Cho nên, ta suy nghĩ nãy giờ, cơm tối xong chúng ta ngồi lại cùng nhau bàn bạc một chút, giải quyết vấn đề an toàn của nhà ta."
Lời Bạch Vân Khê vừa nói ra, không chỉ Lý thị kinh ngạc, mà ngay cả Đỗ thị cũng dừng tay lại, xách ghế băng nhỏ qua.
Từ lưu dân này nàng đã nghe gia gia nhắc tới rồi, chính là loại người đói khát, thấy đồ ăn sẽ liều mạng xông tới cướp, chết cũng không sợ.
Nhưng những năm này nàng cũng chỉ nghe nói, chưa từng gặp, bây giờ bà bà lại nhắc tới lưu dân, nghĩ thôi cũng thấy sợ.
"Mẹ, lỡ chiến tranh kết thúc trong vài ngày tới, nếu chúng ta xây nhà vào lúc này, có phải sẽ quá lộ liễu không?"
Thời gian này, không khí trong thôn thực ngột ngạt, ai nấy cũng đều bán lương vì sinh kế. Mọi người nhất trí cho rằng mình bị thiệt, bị thương nhân lừa bán lương, ai ai cũng nhìn nhau bằng ánh mắt hằn học.
Đỗ thị thấy mẹ chồng không nói gì, mặt hơi ngại ngùng giải thích: "Ý con dâu là nếu chúng ta xây nhà vào thời điểm này, sợ không ai chịu giúp."
Người trong thôn xây nhà, chủ nhà lo cơm ăn, chỉ cần quan hệ không tệ, mọi người đều sẽ đến giúp, việc này qua lại, nhà ai cũng không thể tránh khỏi.
Cũng không ai có lời oán giận, nhưng từ sau khi cha chồng mất, nhà các nàng với người trong thôn không còn hòa thuận, lỡ như không ai ra tay giúp đỡ, đến lúc đó lại bị người chế giễu, nhà các nàng cũng khó mà chịu đựng.
Bạch Vân Khê nhìn vẻ lo lắng trong mắt Đỗ thị, trực tiếp xua tay, "Yên tâm, ta sẽ không mời người trong thôn đến giúp, lần này nếu quyết định xây nhà, ta định mời thợ xây dựng ở trấn trên đến làm cho chúng ta."
Thời này, thợ xây dựng tương đương với kỹ sư trưởng, phụ trách công trình xây dựng nhà cửa.
Cũng là người dẫn đội, chỉ cần thuê được thợ xây, thì toàn bộ việc xây dựng nhà chủ nhà không cần phải lo.
Thợ xây chỉ cần dẫn đồ đệ đến làm, từ đào móng đến chọn vật liệu, dựng khung, thi công quản lý và giám sát... hàng loạt các công việc xây dựng. . . bao gồm cả phong thủy đều do thợ xây kiểm soát.
Đương nhiên, chỉ cần tiền đầy đủ thì mọi chuyện đều dễ nói.
Lý thị nghe bà bà tính toán, mắt sáng lên, "Mẹ, con đồng ý với mọi quyết định của mẹ, không tìm người trong thôn đến giúp cũng tốt, đỡ bọn họ xét nét, nói xấu sau lưng."
Từ lần trước mẹ cự tuyệt yêu cầu của người trong thôn, người trong thôn thấy nàng là lại không nhịn được nói mấy lời chua ngoa.
Nói nhà nàng giữ lương thực không bán, chắc là đã sớm có tin tức, mình được lợi rồi, trừng mắt xem người trong thôn cười nhạo đấy thôi.
Nghe giọng lẩm bẩm tức giận của Lý thị, Đỗ thị không nhịn được liếc mắt nhìn nàng một cái, "Từ khi người trong thôn biết nhà mình không bán lương thực, có ai thấy mà không nói mấy câu chua chát? Ta đã khuyên ngươi ở nhà cho rồi, đừng ra ngoài bị người ta khinh, ngươi cứ không nghe. Đấy, lại làm mình bực mình phải không?"
"Ta mới không tức giận, dù không nói cũng không làm gì được ta, chẳng lẽ bọn họ có thể làm gì được ta sao? Vốn là chính bọn họ lo giá lương thực hạ nên mới sốt ruột bán, liên quan gì đến ta? Có phải chúng ta ép họ bán đâu, nếu bọn họ kiếm được tiền, có cho ta một xu không?"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận