Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 522: Cố ý lừa gạt ta (length: 3665)

"Đại chất nữ nói đúng, hướng ca nhi ngẫu nhiên lêu lổng chút, nhưng cũng là bởi vì chưa thành gia thôi, nếu có một người vợ trông nom hắn, cũng sẽ thay đổi. Đàn ông mà phải có đàn bà trông coi mới được."
Bạch Vân Khê thấy Nghiêm thị tán đồng gật gù, "Vậy thì chị dâu phải cố gắng, mau mau tìm cho con trai một người con dâu vừa ý."
Con trai mình dù không giỏi giang nhưng vẫn là bảo bối, nếu vậy thì cứ trông nom cho tốt thôi.
"Nương, đừng đào nhiều quá, nửa sọt là đủ ăn rồi." Đỗ thị chuẩn bị xong sọt, nhỏ nhẹ nhắc nhở.
"Biết rồi,"
Bạch Vân Khê đứng dậy, nhìn Nghiêm thị, "Chị dâu đi thong thả, ta không tiễn. Văn U, chúng ta mau đi, đừng để Tống đại nương của ngươi sốt ruột chờ."
Nghiêm thị thấy cái cô nương tên Văn U vác sọt đã chạy ra đến cổng, mới không tình nguyện đứng dậy, "Đại chất nữ này nha đầu nhìn lạ mặt, từ đâu ra người thân thích vậy?"
"Cô nói Văn U sao? Con gái ta trước kia nhận nuôi."
Bạch Vân Khê nhìn Nghiêm thị cười ha hả nói, ở nông thôn này chuyện cày cấy làm ruộng, bất kể là thị nữ hay thị vệ, những từ đó xuất hiện ở thôn quê đều không hợp.
"Cái gì? Con nuôi của cô?"
Nghiêm thị không thể tin nổi nhìn nàng, ánh mắt quét qua quét lại hai người, tròng mắt trợn tròn.
"Sao, ta có duyên với nàng, không nỡ nàng rời đi, nên nhận làm con gái nuôi rồi."
Bạch Vân Khê khẽ cười một tiếng, phân phó Đỗ thị trông coi cửa, mang theo vẻ hoang mang cho Nghiêm thị đi ra ngoài, nghe tiếng Đỗ thị đóng cửa cài then, mới cùng Nghiêm thị cáo từ dẫn Văn U ra bờ sông.
Nghiêm thị đứng ở trước cổng, nhìn theo bóng lưng Bạch Vân Khê hai người rời đi, đến khi bị người gọi mới hoàn hồn.
"Nương, người nhìn gì đấy, mượn được tiền không?"
Bạch Triều thuận theo ánh mắt của mẹ nhìn qua, vừa hay nhìn thấy Bạch Vân Khê dẫn một người phụ nữ đi ra bờ sông.
Nghĩ đến mục đích, Nghiêm thị sắc mặt lộ vẻ hối hận, mở miệng, "Ta đến muộn, chị họ của con đã mang hết tiền bán lúa đi trả nợ rồi."
"Cái gì? Đều trả hết rồi? Sao có thể chứ, nhất định là không muốn cho con mượn nên cố ý kiếm cớ."
Bạch Triều hừ một tiếng, ánh mắt u ám nhìn bóng lưng hai người đã đi khuất, "Bán nhiều xe lúa như vậy, sao có thể tiêu hết? Chị ta cố tình lừa gạt mẹ đây."
Nghiêm thị nghe con trai giải thích, do dự một hồi, "Mẹ thấy chuyện Vân Khê trả nợ chắc là thật, xây một cái sân lớn như vậy chắc chắn cần không ít tiền. Với cả nàng ta vì kiếm tiền, còn đi hiệu thuốc bán chút dược liệu, mấy chuyện này cứ ra thị trấn hỏi một chút là rõ ngay, nàng ta không cần phải giấu diếm."
Bạch Triều nghe xong, lông mày nhíu lại như sắp kẹp chết cả con ruồi, mẹ thật sự đến chậm rồi?
"Phì ~ trả nợ thì ta tin, chứ bảo không còn một xu thì đánh chết ta cũng không tin, nói cho cùng vẫn là không muốn cho mượn."
Nghiêm thị nghe vậy, tán đồng gật đầu, "Cùng ý nghĩ của mẹ, chúng ta mượn cũng đâu có nhiều, chỉ có năm quan tiền mà thôi. Không có bao nhiêu, keo kiệt không muốn cho mượn mà thôi."
Bạch Triều lại nhìn về phía cổng nhà Bạch Vân Khê, mắt nheo lại nhìn, rồi quay người rời đi, Nghiêm thị cũng theo sau, nghĩ đến lời Bạch Vân Khê nói, lặng lẽ thở dài.
Cái con nhỏ chết tiệt kia dù nói chuyện làm người tức giận, nhưng có câu nói lại không sai, người tầm tuổi con trai mình, rất nhiều người đã làm ông nội rồi, con trai mình đến giờ này ngay cả vợ còn chưa tìm được.
Vốn dĩ nghĩ lần này nhân lúc chị ta bán lúa có thể mượn được tiền, kiếm cho con trai một người vợ cũng coi như là có chút của hồi môn, cuối cùng vẫn là có người sưởi ấm chăn gối.
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận