Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 133: Chuẩn bị dưỡng chỉ cẩu tử (length: 3781)

Ngày đặc biệt, chú ý nhiều một chút, mới thoải mái được.
Đỗ thị ngẩn người, đưa tay xoa xoa vào tạp dề, mặt lộ vẻ ngượng ngùng, "Ta đã uống nước chè nóng rồi, quả nhiên có tác dụng, bụng dễ chịu hơn nhiều."
"Chẳng trách phụ nữ sinh con ở cữ đều dùng nước chè táo đỏ để bồi bổ cơ thể, quả nhiên có hiệu quả."
Nghe Đỗ thị nói vậy, Bạch Vân Khê cong khóe miệng, thực ra có hiệu quả là do nước nóng, nước chè chỉ là bổ sung nhiệt lượng mà thôi.
Ngay khi hai người đang nói chuyện, thì nghe thấy ngoài hàng rào có người gọi nàng, "Cô Bạch, mẹ ta bảo ta tới hỏi một chút, ngươi có muốn nuôi chó con không?"
"Mạch Hoa, mau vào đây, con vừa nói cái gì chó con?" Bạch Vân Khê đặt thùng nước xuống, lau tay mở cửa, đón cô bé vào nhà.
"Cậu ta nhà ta chó đẻ con, mẹ ta bảo ta tới hỏi một chút, cô Bạch có muốn nuôi một con không, là loại màu đen có lông vàng, tai vểnh thẳng lên ấy, mẹ ta nói đó là chó săn, hơi dữ, nhưng giữ nhà đặc biệt tốt."
Mạch Hoa xoắn vạt áo trước ngực, nhìn Bạch Vân Khê, vẻ mặt ngại ngùng.
"Còn nữa, mẹ ta nói, chó săn thì tốt đấy, mỗi tội ăn nhiều quá, cô Bạch nuôi có được không?"
Bạch Vân Khê nghe Mạch Hoa miêu tả, trong lòng mơ hồ biết nàng nói loại chó gì.
Thời kỳ này, người nông thôn phần lớn nuôi chó ta để giữ nhà. Nhưng cũng bởi vì chó ăn nhiều, gần như chiếm suất ăn của một người, nên rất nhiều trường hợp, người trong thôn thà nuôi một con ngỗng to giữ nhà trừ tà, chứ không nuôi chó.
Bạch Vân Khê nhìn ngôi nhà xập xệ của mình, đúng kiểu "phòng quân tử không phòng tiểu nhân", nếu ai có ý đồ xấu, không cần trèo tường, cứ thế mà vào.
Sau chuyện của Bạch Lại Tử lần trước, nàng đã bắt đầu có ý định.
Chờ bận xong đợt này, nàng sẽ nhờ người tìm một con chó về giữ nhà, bây giờ thì hay rồi, buồn ngủ gặp chiếu manh, sao nàng có thể cự tuyệt?
"Ôi, cô cảm ơn con nhiều nhé, khoan nói, cô cũng đang rất cần một con chó giữ nhà."
Kết giao với Tống Vương thị đúng là không lỗ, người đó chẳng những thông tin nhanh nhạy, mà còn là người rất cẩn thận.
"Thế thì tốt quá rồi, nhà cậu ta chó đẻ hai con, vừa đầy tháng, cho cô một con, còn một con không ai muốn. Mẹ ta bảo ta đến hỏi một chút, nếu cô Bạch nuôi thì ngày mai ta sẽ ôm chó con cho cô."
"Cô muốn, ngày mai vất vả con một chuyến."
Bạch Vân Khê nghe xong, vội cầm giỏ, nhặt mấy quả lê to bỏ vào, lại xỏ hai con cá, đưa cho Mạch Hoa.
"Cầm lấy cái này, ngày mai đưa cho cậu của con, cảm ơn ông ấy đã đồng ý cho nhà chúng ta chó con."
"Không cần đâu, không cần đâu, mợ ta bảo nếu không ai muốn thì vứt lên núi đi, nói là trong nhà không có đủ lương thực nuôi chó."
Bạch Vân Khê: "..."
Đứa bé thật thà này, thật là đáng yêu.
"Nghe lời cô, bảo con cầm thì cứ cầm lấy, về nghe mẹ con sắp xếp là được."
Bạch Vân Khê nhét giỏ trúc vào tay nàng, tiễn nàng ra cửa, nhìn nàng về nhà rồi mới quay người trở vào.
"Nhà chúng ta đúng là cần phải nuôi một con chó, mà nói cho cùng một con chó ăn được bao nhiêu chứ, cả nhà ta, mà đến con chó cũng nuôi không nổi, đâm đầu chết cho xong."
Nghe giọng điệu của bà, Đỗ thị run run khóe môi, nhìn cái sân của các nàng, ngược lại không dám phản bác.
Hoàng hôn buông xuống, Lý thị dẫn tiểu Tứ tiểu Ngũ về, "Mẹ, chúng con hái hết lê trên hai cây về rồi."
"Ừ, thu dọn một chút, rửa tay ăn cơm."
Bạch Vân Khê nhìn số lê đã hái về, nấu thành mứt lê, chắc là có thể đổi được ít tiền.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận