Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 830: Bắt đầu bồi dưỡng nhân thủ (length: 7714)

Khu dân cư phía bắc thành tương đối phức tạp, cũng là nơi thương nhân tụ tập, không những có thương nhân bản địa mà còn có rất nhiều thương nhân ngoại tịch chiếm cứ ở đây. Ngoài ra, nghe nói trong này còn có hiệp sĩ giang hồ, tóm lại, có thể mua được trạch viện ở phủ thành, ít nhiều đều có chút nội tình.
Những điều này đều là Bạch Vân Khê gần đây tìm hiểu được, nếu nàng muốn bồi dưỡng ám vệ, thì phải tìm những nơi cá mè hoa lẫn lộn thế này, mới không gây nghi ngờ.
"Bạch di yên tâm, chuyện này ta nhất định làm tốt."
Từ khi nàng đến Bạch gia đến giờ, bồi dưỡng ám vệ xem như chuyện đầu tiên mà Bạch di giao cho nàng một cách đường đường chính chính, hơn nữa đối với nàng mà nói, còn là chuyên môn đúng việc.
Sau khi hai người bàn bạc xong, sáng sớm hôm sau, Văn U ăn xong điểm tâm liền lặng lẽ ra phủ thăm dò.
Bạch Vân Khê đi đến dưới hiên, nhìn mấy đóa mây trắng đang trôi trên bầu trời, tâm tư hơi đổi.
Tiểu Ngũ rất thông minh, mọi việc một điểm là hiểu ngay, nàng chỉ cần bảo vệ cẩn thận phủ đệ không xảy ra xáo trộn, chuyện quan trường ngươi lừa ta gạt phải cần tiểu Ngũ tự mình trải nghiệm.
Thao thao bất tuyệt trên giấy tờ, không bằng tự mình thực tế.
"Nãi nãi, người đang nhìn gì vậy?" Nha Nha cầm cây sồi xanh đi đến, tò mò hỏi một câu.
"Cuối thu trời mát mẻ, nãi nãi xem mấy đám mây trên trời, giống như bánh trung thu ấy." Bạch Vân Khê cúi đầu, véo véo má nàng, "Mềm mềm, mịn mịn, muốn cắn một miếng."
"Ôi, nãi nãi muốn ăn bánh trung thu."
Tiểu cô nương bụm mặt lùi lại một bước, mắt to chớp chớp.
"Ha ha... Nói đúng rồi, trung thu sao có thể thiếu bánh trung thu?" Bạch Vân Khê cười ha ha một tiếng, gọi Đỗ thị tới, "Mới đó mà sắp đến trung thu rồi, con đi chuẩn bị chút nguyên liệu, lúc rảnh rỗi thì làm bánh trung thu ở nhà."
Nghe bà bà đề nghị, mắt Đỗ thị sáng lên, "Vâng, con đi chuẩn bị ngay đây."
Vừa mới đáp lời xong, còn chưa kịp dắt nha hoàn ra cửa, đã đụng ngay Chương Diệc San, "Chị dâu vội vàng thế, có chuyện gì sao?"
"Em dâu đến rồi à, cũng không có gì, chẳng là sắp trung thu, nương nói lúc rảnh có thể làm chút bánh trung thu, chị đang muốn đi chuẩn bị nguyên liệu đây."
Làm bánh trung thu?
Chương Diệc San ngẩn người, nàng đã sai người đặt một ít bánh trung thu ở tiệm bánh ngọt rồi, lại không nghĩ tự mình làm.
"Em cũng đang định làm việc này đây, năm nay là lần đầu tiên chúng ta đón trung thu ở phủ thành, em vẫn đang nghĩ kiểu gì cũng phải làm một mâm thật ngon, cả nhà cùng vui vẻ. Bánh trung thu đương nhiên là không thể thiếu, chuẩn bị hết những vị mà mọi người thích, em lại bảo Trương mụ mụ đến tiệm bánh ngọt đặt một ít, lát nữa chúng ta cùng nếm thử, xem có gì khác nhau không."
Hai người nói chuyện ở trong sân, Bạch Vân Khê ngồi trên ghế do Chúc bà tử mang đến, gió nhẹ phả vào mặt, ngược lại rất dễ chịu.
"Nếu chúng ta cùng nghĩ đến, vậy thì làm cho ra trò, hôm qua đi Ngô gia dự tiệc, bánh hoa cúc nhà họ không tệ, dùng hoa tươi làm nhân bánh, vị rất ngọt."
Nghe bà bà nhắc nhở, mắt Đỗ thị sáng lên, "Nương, người quên nhà mình còn cánh hoa đào sao, dù đã phơi khô, nhưng nếu làm nhân bánh trung thu thì hương vị cũng không tệ đâu ạ."
"Việc này con cứ tự quyết, ta cũng chỉ nói góp ý thôi, bắt tay vào làm thì không bằng con, nào là nhân ngũ vị, nhân táo, ngọt mặn, tùy ý con làm thế nào cũng được."
"Về cái này nương cứ yên tâm, con có công thức trong đầu rồi ạ."
Nghĩ đến khẩu vị của mọi người, Đỗ thị đã có ý tưởng sơ bộ.
Chương Diệc San nhìn dáng vẻ hăng hái của Đỗ thị, khẽ cười một tiếng.
"Sớm biết chị dâu khéo tay, hôm nay em phụ chị, chúng ta đều nghe chị chỉ huy, cũng là để mọi người học hỏi chút tay nghề của chị."
Đỗ thị vội vàng xua tay, mặt đỏ lên, "Em dâu đừng trêu chị, những cái này toàn là công việc ở bếp, không có gì hay. Em dâu học chữ xem sổ sách, chuyện gì cũng giỏi. Mấy chuyện nhỏ nhặt này sao có thể để em xuống tay, nếu được thì phái nha hoàn sang giúp một tay là tốt rồi."
Nàng không có bản lĩnh, chỉ có thể quanh quẩn ở hậu viện, em dâu lại khác, là khuê nữ của gia đình thư hương môn đệ, hai người khác nhau một trời một vực.
"Chị dâu cứ thích trêu em, nếu chị chịu học, nhất định sẽ giỏi hơn em. Nếu chị không tin, cứ theo em ba tháng, đảm bảo sẽ khiến chị gảy bàn tính tanh tách luôn."
Sau một thời gian tìm hiểu, Chương Diệc San cũng dò được tính tình của nàng, Đỗ thị là một người phụ nữ hiền lành dịu dàng, cũng không biết vị đại ca thích bôn ba bên ngoài kia nghĩ gì, cứ để mặc chị dâu ở nhà một mình, mấy năm nay đều không về.
"Em dâu khen em như vậy, em không dám nhận đâu, nếu bảo em làm chút đồ ăn vặt thì còn được, chứ học chữ xem sổ sách thì em chịu, đầu óc em toàn là bột nhão."
Mặt Đỗ thị ửng hồng, không nghĩ ngợi liền từ chối, "Em không làm phiền em đâu, nhà mình trong ngoài đều do em dâu quán xuyến hết rồi, hao tâm tổn trí phí công, em còn không dám để em phải nhọc lòng. Em vẫn là đi chuẩn bị nhân bánh trung thu thì hơn, khỏi cần em động tay, cứ việc chờ ăn là được."
Nói xong, Đỗ thị cũng không đợi người khác trả lời, vội vàng dắt nha hoàn rời đi.
Chương Diệc San nhìn bóng lưng của Đỗ thị, cười lắc đầu, "Ngân Hạnh, ngươi đi theo, chuẩn bị nhiều một chút, nếu không đủ nguyên liệu thì bảo Trương mụ mụ đi ra ngoài mua."
"Vâng," Ngân Hạnh khẽ cúi người, quay người đuổi theo.
Bạch Vân Khê nhìn hai người cứ đẩy tới nhường lui, khẽ cười một tiếng, "Con đấy, suýt nữa làm dọa con dâu cả rồi." Thực ra nàng cũng gần giống Lý thị, đều không phải người thích học hành, chẳng ai ngồi yên quá nửa canh giờ.
"Một lát nữa mọi thứ chuẩn bị đầy đủ, chúng ta cùng nhau bận rộn, làm xong bánh trung thu thì mang chút qua Ngô gia, cũng coi như là chút lòng thành của nhà mình."
Nghe bà bà nhắc nhở, Chương Diệc San gật đầu, cười trả lời một câu.
"Chị dâu tính tình tốt, nếu nàng ấy muốn học thì em cũng có thể dẫn dắt nàng ấy."
"Thôi đi, hai con không giống nhau, chuyện bận tâm cũng không giống nhau."
Bạch Vân Khê nghĩ đến thằng cả con, nếu không có biến cố, nàng cơ bản sẽ phải mang theo Đỗ thị bên cạnh cả đời.
"Con dâu cả là người có số khổ, sau này khi ta lẫn cẫn, còn phải nhờ con quan tâm đến nàng ấy nhiều hơn."
"Ngày tháng tốt đẹp, nương nói gì thế, người thân thể khỏe mạnh, nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, phù hộ con đi một đường phía trước."
Chương Diệc San bước lên trước, khẽ cúi người, không đồng ý phản bác một câu, "Con và chị dâu đều là người có phúc, mới có thể gặp được người trưởng bối tốt như nương, nhất định là kiếp trước con dâu đã tu không ít thiện duyên, kiếp này mới có cơ hội gặp được người mẹ chồng hiền lành như nương."
Nàng nói đều là lời thật lòng, nữ tử gả chồng chẳng khác gì đầu thai lần thứ hai, xem ra nàng và chị dâu đều gả vào đúng chỗ.
"Chỉ được cái dẻo mỏ, cứ toàn chọc vào chỗ thấu tim người khác, lựa lời hay mà nói." Bạch Vân Khê trêu một câu, hai người ngồi ở dưới hiên, thổi gió chờ Đỗ thị chuẩn bị xong trở về.
"Nương, có một chuyện muốn bẩm báo với người, mấy ngày nay ở trước cửa nhà ta luôn có người thập thò ngó vào. Ban đầu con cho là gián điệp của nhà nào, nên phái người theo dõi, nhưng người này có chút kỳ lạ, hình như căn bản không sợ bị người phát hiện. Cứ hễ bị phát hiện thì quay đầu bỏ đi, hôm sau lại đến."
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận