Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 732: Nàng cùng Mã gia người tương khắc (length: 7711)

Thấy cô bé con không hiểu ra, Bạch Vân Khê đưa tay vuốt búi tóc của nàng, "Mẹ ngươi nói đúng, làm đá trước mắt tính là một nghề, muốn bán giá bao nhiêu thì tùy theo lương tâm, chúng ta thực sự không can thiệp được."
"Đều là dùng bản lĩnh kiếm tiền, trước khi ngươi biết cách làm đá, chẳng phải cũng không có ý kiến gì sao? Phàm là người có nghề độc đáo trong tay, ai chẳng muốn kiếm thêm chút?"
"Hơn nữa, cho dù đắt thế nào, việc buôn bán đá vẫn rất sôi động, người mua được vẫn nườm nượp, điều đó chứng tỏ điều gì?"
Nghe Bạch Vân Khê hỏi, Chương Diệc San ngẩn ra, "Vì người mua đá cũng không thiếu tiền."
"Không sai, dân thường có thể không nỡ bỏ hai quan tiền đi mua một khối đá, chỉ để hạ nhiệt. Đừng nói hai quan, dù là hai văn tiền cũng không thèm nghĩ tới."
Cuộc sống của người dân nghèo khổ, ngoài cơm ăn áo mặc, chẳng liên quan gì đến hưởng thụ, cho nên dù giá đá có cao đến mấy cũng không ảnh hưởng đến họ.
Đương nhiên là chẳng ai để ý đến.
Thấy cô bé có vẻ nửa hiểu nửa không, Chương Nghi Nhân phì cười, "Đồ ngốc này, dì Bạch dạy cho con bao nhiêu thứ rồi mà sao còn ngây ngốc chưa hiểu?"
"Có thể là vì chúng ta mua đá cũng thấy đắt." Cô bé nhíu mày nhìn hai người.
"Dù con thấy đắt, có ảnh hưởng đến việc ăn uống không?"
Chương Nghi Nhân nhịn cười nhìn Bạch Vân Khê, cô con gái này của nàng, tuy biết dân đen vất vả, nhưng lại ít tiếp xúc với những chuyện này, nên không hiểu rõ cuộc sống thật của người dân.
"Vậy thì không ảnh hưởng."
"Cho nên, đá đều bán cho người giàu, dân thường chẳng mấy ai quan tâm. Vì họ không mua, thay vì lãng phí tiền mua đá hạ nhiệt, chi bằng dội thùng nước giếng lên đầu cho mát còn sướng hơn."
"Hả? Còn có thể hạ nhiệt kiểu đó à?" Chương Diệc San ngạc nhiên há hốc mồm, sau lại thấy thất lễ, vội lấy khăn che miệng, mắt vẫn trợn tròn xoe.
Chương Nghi Nhân nhìn con gái ngơ ngác, bất lực lắc đầu, "Dì Bạch của con nói không sai, con có phúc, đầu thai vào bụng mẹ, từ nhỏ chưa từng chịu khổ, đương nhiên không biết cuộc sống của dân thường là như thế nào."
Mặt Chương Diệc San đỏ bừng, ấp úng nhìn Bạch Vân Khê, "Dì Bạch, hình như con hiểu rồi."
"Không sao, sau này làm ăn lâu, con sẽ càng hiểu rõ hơn thôi."
Bạch Vân Khê nhìn nàng, thế sự vốn dĩ như vậy, có người vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, có người vừa sinh ra đã mang mệnh khổ, "Giống như quán đá bào nhà ta, trước đây cũng nhắm vào mấy cậu ấm cô chiêu dư dả với các tiểu thư không lo cơm áo. Chỉ cần đồ vật không liên quan đến dân sinh, thì sẽ không bị để ý nhiều."
Những thứ mà dân thường không dùng đến, cho dù có đắt đến mấy, ngoài lúc trà dư tửu hậu thở than vài câu, cơ bản cũng không ai để ý nhiều.
Sau khi dạy hai anh em Lương cách làm đá, Bạch Vân Khê có nói cho họ biết phèn có thể dùng đi dùng lại, làm cô bé ngạc nhiên không thôi, quả thực là một vốn bốn lời.
Ở nhà Chương gia đến quá giờ ngọ, đến chiều xế Bạch Vân Khê mới đứng dậy rời đi, về phòng trọ chuẩn bị đồ ăn, đợi Đỗ thị và Văn U về, Bạch Vân Khê liền đem chuyện về quê nói với các nàng.
"Ta đã giao việc quản lý cửa hàng cho San tỷ nhi rồi, hết hạn thuê nhà thì chúng ta sẽ rời đi, ra ngoài cũng đủ lâu rồi, nên về nhà thôi."
Đỗ thị nghe xong liền lo lắng, "Nương, thế sau này chúng ta có còn quay lại không?"
"Sao? Không nỡ đi à?" Bạch Vân Khê thấy nàng lộ vẻ lo lắng, người này từ khi đến huyện đến giờ thì không lúc nào ngơi tay, còn tưởng nàng đã sớm mong về nhà chứ.
"Cũng không hẳn, chỉ là thấy việc làm ăn của cửa hàng đang tốt, đột nhiên rút đi thấy hơi tiếc."
Đỗ thị ngại ngùng cười, chủ yếu là khi đến huyện nàng thấy nhiều điều mới lạ, cảm thấy người trong huyện có phần khác so với dân quê, nếu được ở thêm ít ngày nữa, biết đâu nàng cũng sẽ tiến bộ.
Nghe thấy tiếng lòng của Đỗ thị, Bạch Vân Khê mỉm cười, thật ra ai cũng như nhau thôi, chẳng qua nàng tiếp xúc với nhiều người ở cửa hàng, tinh thần thoải mái, nên cách nhìn mọi chuyện cũng khác.
Bận bịu công việc như vậy, lấy đâu ra thời gian để than thở tiếc nuối?
"Không vội, chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ quay lại thôi." Lần sau đến, chính là lúc bầy vịt của Tiểu Tứ xuất chuồng.
Những ngày sau đó, Đỗ thị vẫn đi cửa hàng làm việc, lúc rảnh rỗi Bạch Vân Khê sẽ đi dạo quanh huyện, có tiền trong tay, nàng cũng không hề hà tiện, lại ghé qua Đa Bảo Các, mua cho mấy đứa trẻ ở nhà thêm mấy cây trâm bạc.
Trâm cài hoa đi kèm hoa tai cùng loại, mặc với quần áo cũng rất đẹp.
Còn về phần mình, lần này nàng chọn một cây trâm gỗ tử đàn tường vân, nghe nói gỗ tử đàn giúp an thần dưỡng sinh, dù sao nàng cũng có tuổi rồi, ưu tiên những thứ tốt cho sức khỏe.
"Văn U, cái trâm bạc đơn giản này hợp với ngươi, đeo thử xem?"
Văn U nhận lấy xem, chỉ có phần đuôi trâm được khắc vài đường hoa văn đơn giản, quả thực rất thanh nhã, "Cái này được, ta thích."
Chưởng quỹ từ lần trước gặp Bạch Vân Khê, ấn tượng về nàng đã rất sâu sắc, "Bạch đại nương tử có mắt nhìn thật đấy, đặc biệt là trâm tử đàn tường vân và trâm bạc của ngài, đừng nhìn hình dáng đơn giản mà đều là tác phẩm của các bậc thầy chạm khắc, phía dưới đuôi trâm có dấu ấn của họ đấy."
"Thật sao, cái này ta không để ý." Bạch Vân Khê nhìn kỹ lại, quả thực có một con dấu tròn.
Vì là tác phẩm của danh gia, nên giá cũng không rẻ, cây trâm tường vân tử đàn của nàng đã năm quan tiền, trâm bạc của Văn U cũng hai quan tiền, mấy cây còn lại vì trọng lượng nhỏ nên tổng cộng cũng chỉ bằng giá của hai cây này.
Đây chính là hiệu ứng người nổi tiếng, tác phẩm của bậc thầy có khác.
Thanh toán xong, Bạch Vân Khê và Văn U trực tiếp cắm trâm lên búi tóc, còn lại thì gói mang đi.
"Chưởng quỹ, gói cho ta cây trâm gỗ tử đàn lần trước nhũ mẫu nhà ta đã xem, bà lão nhà chúng ta sắp đến ngày đại thọ, quyết định dùng cây đó làm quà mừng thọ."
Người vừa nói là tỳ nữ đi phía trước, vén rèm cho chủ nhân bước vào, đồng thời cất tiếng.
Mã nhũ mẫu một tay vịn tỳ nữ, từ từ bước vào, hiền hòa nhìn chưởng quỹ.
Phía sau nàng là Mã Quyên và cả con tỳ nữ má quả trám.
"Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy cây trâm gỗ tử đàn tường vân kia thích hợp hơn, dưỡng thần dưỡng sinh, rất tốt cho người già."
Bạch Vân Khê nghe xong, nhớ đến việc mình đã cắm trâm lên trước một bước, im lặng nhìn lên mái nhà, nàng và Mã thị quả thực khí tràng không hợp nhau, xung khắc.
Chưởng quỹ nghe vậy thì thần sắc ngơ ngác, theo bản năng nhìn về phía trên đầu Bạch Vân Khê.
Mã nhũ mẫu hình như lúc này mới phát hiện ra Bạch Vân Khê, thấy nàng thì kinh ngạc một tiếng, "Ngươi là Bạch thị lần trước ta đã gặp?"
"Mã nhũ mẫu trí nhớ tốt thật, chính là ta." Bạch Vân Khê hơi cúi người đáp lại, ôn tồn.
"Thật là khéo." Mã nhũ mẫu không biết có nhìn thấy cây trâm trên đầu nàng không, vẫn tươi cười.
"Ai bảo không phải đâu, không làm phiền nhũ mẫu nhã hứng, cáo từ."
Bạch Vân Khê đứng thẳng người, nhìn Văn U một cái, cả hai ôm mấy hộp xoay người rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận