Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 503: Chuẩn bị mua ruộng (length: 4057)

"Đương nhiên, nếu vượt quá dự tính của ta, hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết mặt."
Nghe Bạch Vân Khê dò hỏi, Tống nha lang quay đầu nhìn Hoa mụ mụ, người kia đảo mắt lia lịa, "Ôi chao, mụ mụ ta vừa nói rồi, đại muội tử nếu có ý thì giá cả dễ thương lượng thôi."
Nói xong, nàng theo bản năng lắc lắc chiếc khăn đỏ tươi trong tay, "Cũng được, gặp nhau là duyên phận, mụ mụ ta vốn là người sảng khoái, cũng không thích vòng vo tam quốc. Đại muội tử cũng biết, giá đất ruộng ở địa phương chúng ta, một mẫu ruộng nước tốt nhất giá cũng tám đến mười quan tiền. Ruộng cạn tốt nhất cũng tầm năm quan tiền."
"Ta không nói nhiều nữa, cả cái thôn trang nhỏ này tổng cộng ba mươi mẫu, mười mẫu ruộng nước, hai mươi mẫu ruộng cạn. Đại muội tử nếu đồng ý thì ruộng nước sáu quan một mẫu, ruộng cạn bốn quan một mẫu. Giá này mà thắp đèn lồng tìm cũng khó thấy đấy."
"Nói không sợ đại muội tử chê cười, mấy ruộng đất này có tốt đến đâu thì trong mắt ta cũng chẳng bằng mấy đồng tiền kêu leng keng."
Nghe giọng điệu không kiêng nể của nàng, đuôi lông mày Bạch Vân Khê hơi nhếch lên, nếu theo giá Hoa mụ mụ báo thì đúng là không đắt.
Nghĩ lại cũng hiểu, với người làm nghề của các nàng, chuyện đời ấm lạnh nếm đủ, chỉ có tiền mới thiết thực nhất.
Đặc biệt là đồ của ân khách, giữ trong tay lâu dễ bị phỏng, sớm đổi thành tiền cho xong chuyện.
Nhưng bà tú bà này tâm địa còn nhiều hơn cả tổ ong vò vẽ, nàng không thể tin được.
Trong lúc suy nghĩ miên man, Bạch Vân Khê nhìn Tống nha lang bên cạnh, người kia bất đắc dĩ liếc mắt Hoa mụ mụ rồi ho nhẹ một tiếng, "Nếu Tần gia không đến chuộc lại thì Hoa mụ mụ là chủ nhà, giá mà mụ ấy đưa ra đương nhiên có giá trị. Hơn nữa giá Hoa mụ mụ đưa ra đúng là thấp nhất toàn trấn."
Điểm này Bạch Vân Khê tin, dù sao nàng cũng sống ở đây hai năm rồi, hiểu rõ nhất là giá đất ruộng.
Nếu bà tú bà kia muốn nhanh chóng ra tay mà đưa ra giá thấp như vậy, Bạch Vân Khê không phủ nhận nàng đã động lòng.
Chỉ cần mua bán hợp pháp, có thể sang tên thuận lợi là được.
Mười mẫu ruộng nước, sáu mươi quan tiền, hai mươi mẫu ruộng cạn tám mươi quan tiền, tổng cộng một trăm bốn mươi quan tiền, không vượt quá dự toán, có thể chấp nhận.
Nghĩ đến đây, Bạch Vân Khê gật đầu với hai người, "Nếu vậy thì ngày kia ta đến đây một chuyến, không biết tìm hai vị ở đâu?"
Hoa mụ mụ nghe có vẻ thành công, mừng rỡ ra mặt nhưng đáng tiếc chưa kịp mở miệng đã bị Tống nha lang giành trước, "Đại tẩu tử nếu có ý thì sáng mai đến nha hành tìm ta, ở ngay đầu trấn phía đông, Tống gia nha hành."
"Tổ tiên Tống gia ta đều làm nghề môi giới, coi trọng nhất là danh tiếng, đại tẩu tử cứ yên tâm, phàm là sản nghiệp giao dịch qua nha hành Tống gia ta, đảm bảo không có vấn đề gì."
Nghe Tống nha lang cam kết, Bạch Vân Khê gật đầu, lời này nàng tin được.
Chưa để nàng nói gì, Hoa mụ mụ bên cạnh đã phụ họa ngay, "Lời này không sai đâu, Tống gia đời đời kiếp kiếp đều là người ở trấn mình, chuyên làm nghề mua bán, bằng không mụ mụ ta cũng đâu có tùy tiện mà tìm đến hắn."
"Đáng tiếc người này làm việc quá cứng nhắc, chẳng biết linh hoạt gì cả, khế ước đều ở trong tay ta rồi mà vẫn cứ nhất quyết phải đợi..."
Nói chưa dứt lời, Hoa mụ mụ nhìn Bạch Vân Khê lại nhịn không được cười khanh khách, "Thôi vậy, đợi thêm một ngày Tần gia cũng chả trốn đi đâu, ngày kia gặp ở nha hành Tống gia vậy. Nếu đại muội tử hài lòng, chúng ta lập tức ra nha môn làm thủ tục sang tên, đóng dấu son, làm khế ước đỏ."
Khế ước chia làm văn khế trắng và khế ước đỏ, văn khế trắng là do người môi giới hay còn gọi là nha lang làm cho bên mua và bên bán, có chữ ký của cả ba bên nhưng không có con dấu của quan phủ, nếu người bán đổi ý thì dễ xảy ra tranh chấp.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận