Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 557: Cự tuyệt (length: 3795)

Không ngờ lại khéo như vậy, lại gặp tiểu tứ.
Nhìn Hạnh Nhi đứng bên bức tường, Bạch Vân Khê thở dài, nhấc chân đi qua.
Nhìn cô nương trang điểm xinh xắn, chẳng những đánh phấn mà còn tô son điểm phấn, trắng trẻo mũm mĩm đứng ở đó đúng là nghiền nát mấy cô nương thôn quê suốt ngày làm việc nhà.
Nhìn Hạnh Nhi, trong lòng Bạch Vân Khê thật phức tạp, mang theo người mẹ như Trần Kiều, đối với nàng mà nói, cũng không biết là họa hay phúc, người ngoài như chính mình thật không tiện đưa ra kết luận.
“Cô cô… Ta đến tặng hoa bánh ngọt.”
Hạnh Nhi khẽ cúi đầu, lộ ra chiếc cổ trắng ngần khiến Bạch Vân Khê lắc đầu, có nhiều thứ mưa dầm thấm lâu.
“Ngươi đã gọi ta một tiếng cô cô thì về cũng cám ơn mẹ ngươi giùm ta, nhưng hoa bánh ngọt này ta không thể nhận. Ngươi là đứa trẻ thông minh hẳn phải biết ân oán giữa ta và nhà bà nội. Cô cô không muốn dây dưa gì với nhà nhị bá, ngoan, về đi.”
Nàng bảo toàn tôn nghiêm cho cô nương mười mấy tuổi, chỉ cần Trần Kiều không ngốc, liền phải hiểu.
Hạnh Nhi nghe vậy thì kinh ngạc ngẩng đầu, mặt đỏ bừng nhìn Bạch Vân Khê, “Ta… Ta…” Không phải tôn nữ thật của Bạch gia, nhưng lời này đến miệng lại không dám nói ra.
Bạch Vân Khê nhìn vẻ bối rối trong mắt nàng, trong lòng ít nhiều có chút phiền chán.
Tuy không biết Trần Kiều dạy dỗ con gái thế nào, nhưng cha mẹ là tấm gương trên con đường trưởng thành của con cái, cũng giống vậy, con cái cũng là cái bóng của cha mẹ.
Nàng không tin, trong ổ sói có thể sinh ra con thỏ.
“Về đi, sau này đừng tới, ân oán giữa hai nhà ta, không phải mẹ ngươi muốn hóa giải là có thể hóa giải, nàng còn chưa có đủ tư cách.”
Nghe ngữ khí của Bạch Vân Khê, mặt Hạnh Nhi đỏ bừng, hốc mắt hơi đỏ, vội cúi đầu xuống che giấu vẻ tủi thân của mình. Nghĩ đến ngữ khí mình vừa nãy nói chuyện với Mạch Hoa, gắt gao nắm chặt giỏ hoa, quay người rời đi.
Bạch Vân Khê đưa người ra tới cửa, Mạch Hoa cũng cầm một bọc muối bước nhanh ra ngoài, “Cô cô, ta đi trước, hôm nào lại đến chơi.”
“Cô cô đoán dạo này ngươi bận không có thời gian, nhà trong đang muốn tổ chức tiệc, có nhiều việc phải lo, làm sao có thời gian đến đây.”
“Ây da, đúng là cô cô nói trúng, nhà trong đúng là bận bịu, ông nội bảo, nhị ca trúng tú tài là hỉ sự lớn trong nhà nên nhất định phải tổ chức yến tiệc cho thật tốt, đúng là không có rảnh.”
Mạch Hoa cười hì hì, “Để chuẩn bị yến tiệc trong nhà, mẹ đã gọi cả chị hai về hỗ trợ.”
“Đạo Hoa về rồi sao? Quay về rảnh thì kêu nàng tới tìm ta nói chuyện.” Nhà Tống Vương thị hai con trai hai con gái ở trong thôn được coi là người có phúc.
“Vâng ~”
Bạch Vân Khê nhìn Mạch Hoa chạy xa như chớp, mới quay người vào nhà.
Nghe tiếng cổng lớn đóng lại, Hạnh Nhi nấp bên cạnh mới đứng ra, nhìn chằm chằm vào ngôi nhà lớn trước mắt, cắn chặt môi.
Đây là sự khác nhau giữa nàng và Mạch Hoa, một người thì lạnh lùng, một người lại nhiệt tình đón tiếp.
Đã sớm nghe nói cô cô có quan hệ tốt với nhà Tống, quả nhiên không sai.
Lại nói, cô cô có ân oán với nhị phòng Bạch gia, nàng lại không phải tôn nữ thật sự của Bạch gia, thì ân oán giữa hai nhà có liên quan gì đến nàng chứ?
Đến lúc, nàng sẽ nói với mẹ là cô cô sẽ không gặp nàng đâu, bây giờ xem ra, dự đoán của nàng quả nhiên không sai.
Cách của mẹ đối với cô cô nhà Bạch gia căn bản là vô dụng.
Hạnh Nhi giậm chân, lại lần nữa nhìn căn nhà lớn trước mắt, mím môi bước nhanh rời đi.
Bạch Vân Khê đóng cánh cổng lớn lại, nụ cười trên mặt cũng biến mất.
Đỗ thị thấy sắc mặt bà bà, nghĩ đến Hạnh Nhi vừa rồi, đột nhiên bừng tỉnh, chẳng lẽ người bà bà muốn đề phòng chính là Hạnh Nhi?
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận