Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 358: Bán hoa tai (length: 3901)

Bạch Vân Khê trấn an vỗ vỗ tay nàng, nha đầu này bị nguyên chủ nuôi, tự ti lại không có sức sống, cần phải thay đổi.
"Thưa bà, bà cần gì không ạ? Cửa hàng trang sức của chúng con hàng đẹp giá rẻ, hoa lụa làm công tốt, đồ bạc kiểu dáng đa dạng, thích cái nào, con giúp bà lấy ra xem thử ạ."
Tiểu nhị thấy hai mẹ con họ đi vào, nhiệt tình tiến lên đón.
Xem cách ăn mặc của hai người, tuy không phải giàu sang quyền quý, nhưng cũng không lo ăn mặc, quần áo trên người không miếng vá đã đành, mà lại đều còn mới đến bảy tám phần.
Bạch Vân Khê cũng không để ý tiểu nhị đánh giá, trực tiếp mở miệng, "Ta muốn xem một chút hoa tai, ngươi giúp ta lấy mấy kiểu ra xem thử?"
Giá bạc ở phía trước không đắt lắm, năm trăm văn một lượng, một khắc cũng chỉ mười đồng tiền.
Một đôi hoa tai đơn giản phần lớn mười khắc trở xuống, nàng vẫn có thể gánh vác được.
Quả nhiên, tiểu nhị nghe giọng của Bạch Vân Khê, lập tức mặt mày hớn hở mang đến một cái khay, "Bà xem, đây là hoa tai mới về của cửa hàng con, đảm bảo kiểu dáng mới lạ giống như ở huyện bên trong."
Bạch Vân Khê nhìn khay bày mười mấy đôi, kiểu dài kiểu ngắn đều có, làm cũng tạm ổn, thỉnh thoảng đeo thì vẫn được.
Bạch Vân Khê chỉ một đôi bông tai hình hoa cúc nhỏ, nhìn con gái, "Đôi này xem không tệ, hợp với con."
"Không không không, con không đeo mấy thứ này, nương đừng mua cho con." Bạch An Tĩnh giật mình một cái, liên tục xua tay, nhất quyết không chịu.
Bạch Vân Khê nhìn vẻ mặt kháng cự của nàng, nhíu mày, "Đâu phải chỉ mua cho một mình con đâu, các chị dâu con cũng có phần."
Từ khi bắt đầu khai hoang, hai nàng dâu đều rất vất vả, mua cho mỗi người một đôi hoa tai xem như khen thưởng, cũng không quá đáng.
Nghe giọng của mẹ, Bạch An Tĩnh ngượng ngùng, "Vậy thì chọn cho các chị dâu đi, con không cần."
Lúc này, Bạch Vân Khê có chút không hiểu, ngẩng mắt nhìn nàng, lật lại ký ức của nguyên chủ, trong lòng bừng tỉnh, nha đầu này lúc xuất giá, nguyên chủ cũng cho nàng mang đi mấy món đồ trang sức bằng bạc.
Tuy những thứ đó đều là nàng đeo từ nhỏ, nhưng đều là đồ thật, vàng thật bạc thật.
Bị mẹ nhìn chằm chằm, Bạch An Tĩnh càng lúc càng không tự nhiên, cuối cùng trực tiếp cúi gằm mặt, bồn chồn móc tay.
Đã từng, trong tay nàng cũng có mấy món đồ trang sức bằng bạc, lúc xuất giá, cha còn đưa cho nàng một cái lược bạc làm của hồi môn, ngay cả mẹ cũng không biết. Nhưng đợi nàng về nhà ba ngày thăm bố mẹ xong, về lại nhà chồng, phòng của nàng đã bị bà chồng lục tung.
Cái lược bạc của cha cho làm của hồi môn không còn, cả mấy món trang sức bằng bạc với mấy tấm vải bông mới đều biến mất.
Nàng phàn nàn với Lưu đại lang, bảo hắn đi đòi đồ về, kết quả hắn vào phòng mẹ hắn một chuyến, về liền nói với nàng, bảo rằng bọn họ còn trẻ, đồ cứ để mẹ chồng giữ trước, đợi nào có con rồi thì trả lại cho nàng.
Trong lòng nàng không phục, nhưng vì là con dâu mới, nếu vừa mới vào cửa đã trở mặt với nhà chồng, chắc chắn sẽ bị người khác chê cười.
Nhưng nhẫn nhịn rồi thì lại liên tục bị người khác tính toán, cuối cùng đến cả hai cái chăn bông mẹ chuẩn bị cho nàng cũng bị mẹ chồng ôm đi, nói rằng chăn của nàng cũ rồi, là phận con cháu nên hiếu kính...
Thấy nàng chìm vào suy nghĩ riêng, Bạch Vân Khê nhẹ nhàng thăm dò, "Chuyện trước kia không cần nghĩ nữa, Dương Thụ Câu và con đã hoàn toàn không liên quan gì rồi, về phần mấy thứ đồ của con, coi như hai bên bù trừ cho nhau, ai cũng không nợ ai."
Nguyên chủ bớt xén đồ sính lễ của nhà trai, người ta mượn cơ hội tính toán con dâu, nếu như tích lũy dần, sớm muộn cũng sẽ nảy sinh tai họa mà thôi.
Nói xong, Bạch Vân Khê cũng không để ý đến nàng, trực tiếp cầm đôi hoa tai hình hoa cúc nhỏ đeo lên cho nàng, trông rất xinh xắn khéo léo, nhìn cũng không tệ.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận