Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 356: Xã khủng tĩnh (length: 3865)

Trong lòng đã có tính toán, Bạch Vân Khê cũng không chần chừ, sáng sớm hôm sau, thu dọn đơn giản một chút, khi sắp ra cửa, lại không nhịn được quay đầu nhìn Bạch An Tĩnh, "Tiểu Tĩnh à, có muốn đi dạo ở chợ không?"
Đứa trẻ này ngày nào cũng ở nhà không ra khỏi cửa, mỗi lần đi ra ngoài đều là bị Lý thị và Đỗ thị kéo lê lết mới chịu đi.
Ở nhà nhiều thì không đáng sợ, nhưng nếu cứ ru rú trong nhà lâu, rất dễ dẫn đến hội chứng sợ xã hội, về sau càng không dám ra ngoài.
Dưỡng thành thói quen này cũng không tốt.
Nghe đến đi chợ, Bạch An Tĩnh lập tức lộ vẻ mặt xoắn xuýt, "Con không đi có được không?"
"Ôi chao em gái, khó lắm mới được đi chợ, em cứ đi dạo với mẹ đi, dù sao trong nhà cũng không có việc gì phải bận, xong vụ gieo hạt rồi mới có chút rảnh rỗi, ở chợ chắc chắn rất náo nhiệt."
Lý thị cầm một nắm hạt dưa, cười tủm tỉm đi tới, đưa tay vỗ nhẹ lên vai nàng.
Nếu hôm nay không hẹn Diễm ca ra ngoài cùng nhau, chắc chắn nàng sẽ cùng em gái đi dạo ở chợ, có nhiều người náo nhiệt cũng đỡ làm nàng sợ.
Bạch Vân Khê nhìn dáng vẻ do dự của con gái, trong lòng thở dài, "Đi thay quần áo đi, cùng mẹ đi chợ một chuyến, mấy hôm trước không phải chị dâu con may cho con một bộ váy áo màu xanh nhạt sao? Đi thay rồi, chúng ta cùng nhau ra ngoài đi dạo."
Đúng lúc Bạch An Tĩnh đang xoắn xuýt, Đỗ thị đã kéo nàng vào nhà, không nói hai lời thay cho nàng bộ quần áo mới, chải kiểu tóc đuôi én đơn giản, mới kéo người ra ngoài.
Ôn tồn nắm chặt tay nàng, nhẹ giọng động viên, "Đi thôi, có mẹ ở bên cạnh, không sao đâu."
Con gái nhỏ sợ ra khỏi nhà là chuyện cả nhà đều biết, mỗi lần động viên nàng ra ngoài, đều đặc biệt vất vả.
Con gái nhỏ nặng lòng, nghĩ nhiều, còn nhạy cảm hơn cả nàng trước kia, mọi người đều biết nàng có một chuyện không thể vượt qua trong lòng, không muốn đối diện với ánh mắt của người ngoài.
Là phụ nữ, nàng hiểu nỗi lo trong lòng con gái nhỏ, nhưng đã ly hôn trở về nhà mẹ đẻ, sự thật đã thế rồi, dù cả đời không ra khỏi cửa cũng không thay đổi được.
Cho đến khi ra khỏi thôn, Bạch An Tĩnh vẫn luôn cúi đầu, một hồi sửa sang lại tay áo, một hồi sửa lại tóc, sợ chỗ nào không ổn, bị người chê cười.
Bạch Vân Khê nhìn nàng, không khỏi nhíu mày.
"Con bé này rốt cuộc đang lo lắng điều gì?"
Bạch An Tĩnh: "..."
Nhìn dáng vẻ khẩn trương của nàng, Bạch Vân Khê nắm tay nàng, ánh mắt đặc biệt nghiêm túc, "Nếu là vì chuyện ly hôn mà cảm thấy thấp kém hơn người khác, mẹ nói cho con biết là hoàn toàn không cần. Người sống trên đời, ai cũng có nỗi bất đắc dĩ của mình, chẳng lẽ chỉ vì những biến cố này mà ngày tháng không sống nổi sao?"
"Hơn nữa, chuyện này vốn dĩ không trách con, nếu con vì chuyện này mà không thể gượng dậy được, vậy chẳng phải đúng ý người khác, để người khác chế giễu sao? Đến lúc đó, người ta còn cho rằng con rời khỏi nhà họ Lưu thì không sống nổi ấy chứ."
Nghe giọng mẹ, mặt Bạch An Tĩnh đỏ lên, "Con không có, thoát khỏi nhà họ Lưu là may mắn lớn nhất của con đời này, trong lòng con luôn biết ơn mẹ và chị dâu. Thực ra con cũng không vì chuyện ly hôn mà quá đau khổ, mà là sợ thân phận hiện tại của con sẽ ảnh hưởng đến người trong nhà."
Bạch An Tĩnh ngẩng đầu, hốc mắt hơi đỏ lên, "Dù sao con cũng là con gái đã gả đi, không muốn làm phiền nhà, cũng không muốn làm cho nhà bối rối, nên mới không muốn ra ngoài."
"Mẹ cũng biết, trong thôn nhiều chuyện thị phi, luôn có người nói những lời không lọt tai để hãm hại nhà chúng ta. Nếu vì vậy mà ảnh hưởng đến hôn sự của tứ đệ và ngũ đệ, con là chị gái, trong lòng sẽ áy náy lắm."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận