Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 483: Kém chút bại lộ áo vest nhỏ (length: 3963)

"Đương nhiên, trên đường đi, con cũng có thể trò chuyện với mẹ một chút, biết đâu có một số vấn đề mẹ cũng có thể giúp con giải đáp."
Bạch Vân Khê nhìn con, mặt mày hiền hòa.
Nói gì thì nói, nàng cũng từng là học sinh giỏi đấy.
Nghe mẹ đề nghị, tiểu ngũ mím môi, im lặng một lát rồi lắc đầu, "Không cần, con tạm thời chưa gặp phải bài nào khó cả."
Mấy đứa học bá đều ngông cuồng như vậy sao?
Nhìn cái tên nhóc đáng ghét kia, Bạch Vân Khê cố kìm nén cảm xúc, "Mẹ biết con có năng khiếu đọc sách, nhưng thánh nhân có câu, ba người cùng đi ắt có người làm thầy ta, con thích hợp cùng người khác nghiên cứu thảo luận học vấn, cũng có thể giúp bản thân mở mang tầm mắt."
Tiểu ngũ rũ mắt xuống, im lặng một lát, "Mẹ yên tâm, nếu con gặp khó khăn, nhất định sẽ đi thỉnh giáo người khác."
Bạch Vân Khê: "..."
Thôi vậy, nàng chỉ định muốn hiểu một chút về việc học của hắn, kết quả hiểu được đúng là một sự cô đơn.
Tiểu ngũ cúi người hành lễ, "Mẹ, nếu không có việc gì, con đi học đây."
"Đi đi."
Bạch Vân Khê xua tay, ai ngờ thằng nhóc vừa bước một chân ra ngoài, lại rụt chân về.
"Mẹ, xin hỏi 'phổ tín nam' là có ý gì?"
Thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của tiểu ngũ, Bạch Vân Khê trong lòng "thịch" một tiếng, giật mình, chẳng lẽ sắp bị lộ tẩy rồi sao?
"Ờ... không có gì, mẹ tiện miệng nói vậy thôi."
Bạch Vân Khê nói xong câu đó, chột dạ vô cùng, sớm biết đã cẩn thận hơn rồi.
Sao tự dưng lại thốt ra ba chữ 'phổ tín nam' vậy chứ? Nói cho cùng, đều tại thằng cháu Bạch Vân Tùng gây sự, nếu không phải do nó, mình cũng không bị hớ miệng như vậy.
Tiểu ngũ nghi hoặc nhìn Bạch Vân Khê, là hắn ảo giác sao?
Sao hắn lại có cảm giác mẹ có chút chột dạ vậy, hay là hắn đã hỏi một điều gì đó không nên hỏi?
Chưa đợi hắn lên tiếng xin lỗi, liền nghe mẹ bực tức hừ một tiếng.
"Ta chỉ là cảm thấy cái ông bá hai của con quá không ra gì, rõ ràng chỉ là một người trung niên bình thường, không có tài năng, không có thế lực, không có chỗ dựa, ba không cả, mà cứ thích lên mặt, giả bộ tự tin không ai bằng, nhìn là ghét."
"Những gã đàn ông bình thường mà mù quáng tự tin ấy gọi là 'phổ tín nam'. Mẹ chỉ là bực quá nên mới đặt cho hắn cái biệt danh đó, chứ không cố ý chửi mắng hắn đâu."
Nghe mẹ giải thích, tiểu ngũ ngẫm nghĩ rồi bật cười khe khẽ.
Phải công nhận, ba chữ 'phổ tín nam' này tổng kết thật đúng chỗ, lại còn quá phù hợp với tính cách của ông bá hai nữa, thảo nào mẹ chột dạ, làm học sinh mà đặt biệt danh cho người khác thì sẽ bị thầy giáo đánh vào tay.
"Việc làm của ông bá hai đúng là quá đáng thật, mẹ đừng để trong lòng, dù sao thì tiểu tứ cũng đã cho ông ta một bài học rồi, sau này ông ta chắc chắn không còn sức mà đi gây sự với người khác đâu."
Người có năng lực bình thường, có thể tự mình lo được cho bản thân cũng là giỏi lắm rồi.
Nhìn tiểu ngũ quay người đi ra ngoài, Bạch Vân Khê lặng lẽ thở phào, theo bản năng vỗ vỗ ngực, cả nhà này ai cũng vậy cả, đừng nhìn tiểu ngũ tuổi còn nhỏ, tính ra nó là người thông minh nhất, sơ sẩy một chút là bị nó lật tẩy ngay.
Văn U thấy Bạch Vân Khê có động tác đó thì ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc, Bạch di hình như rất e dè tiểu ngũ thì phải.
Bạch Vân Khê hoàn hồn, vừa nghiêng đầu đã thấy Văn U đang nhìn mình với ánh mắt nghi hoặc, trong lòng lộp bộp một tiếng.
Chủ quan rồi.
Sao lại quên mất cô bé này chứ?
Đột nhiên phát hiện, đôi khi một người im hơi lặng tiếng quá cũng chưa chắc là tốt, hù chết người ta mà.
"Văn U, con đi tìm tiểu thư Đỗ Thị chơi đi, không cần ở đây với ta, ta phải đi sắp xếp lại giá sách đây."
Văn U không hề nghĩ ngợi gì, gật đầu rồi quay người ra ngoài.
Cả căn phòng cuối cùng cũng chỉ còn lại mình, Bạch Vân Khê đi vào phòng trong, mông ngồi bịch xuống mép giường, sau này nàng phải cẩn thận trong lời ăn tiếng nói, giữ kín cái "áo vest nhỏ" của mình.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận