Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 246: Chết lặng ánh mắt (length: 3890)

Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt!
Nàng hiểu, nhưng có nói toạc trời thì nàng cũng không xuống đất làm việc nhà nông.
Những năm sống an nhàn sung sướng này, nàng đã thành thói quen, không muốn phá vỡ tình thế hiện tại.
"Cái gì cũng đừng nói, ta biết cha không ưa ta đứa con trưởng này, chê ta làm ngươi mất mặt, chê ta làm việc không ra gì, trách ta không hiểu đạo lý đối nhân xử thế."
Bạch Vân Tùng nói, thở phì phì xoay người.
"Nếu cha cảm thấy nhị đệ được, vậy thì cứ bồi dưỡng nhị đệ cho tốt đi, con trai vô dụng, xin cáo lui trước."
Nói rồi cũng không để ý lão tộc trưởng mặt mày xám xịt, quay người vào phòng, "phanh" một tiếng đóng cửa lại.
"Khụ khụ..."
"Cha đừng giận, thằng cả chỉ là nhất thời không nghĩ thông suốt thôi, con sẽ đi khuyên nhủ nó, rồi nó sẽ xin lỗi cha thôi."
Vừa nói, Trịnh thị theo sát sau lưng Bạch Vân Tùng, vào phòng của mình.
Lão tộc trưởng kinh hãi nhìn chằm chằm cánh cửa kia, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin, đây là lần đầu tiên đứa con trai cả dám cãi lời ông.
Làm con trai, lại dám đóng sầm cửa trước mặt ông, quả thực là đại bất hiếu.
Trước kia ông chưa từng nghĩ đến việc thăm dò tâm tư hắn, không ngờ trong lòng hắn lại dám ngông cuồng như vậy.
"Lão già, uống chén nước cho dễ chịu, có cần gì phải thế, mấy năm nay vẫn sống như vậy cả mà, sao đột nhiên lại nghĩ tới chuyện bắt cả nhà thằng cả xuống ruộng làm chi?"
Lão thái thái bưng bát trà tới, trong mắt tràn đầy vẻ không đồng tình.
"Lão bà à, bà hiểu cái gì? Cả nhà thằng cả được hưởng mọi thứ dễ dàng quá nên không biết trân trọng, hơi gặp chút chuyện bất bình thì không phục không phẫn, cứ thế mãi thì được sao?"
Lão tộc trưởng nói, rít một hơi thuốc, yếu ớt thở dài.
"Chúng ta tuổi đều đã cao, còn có thể ở với chúng nó được bao lâu nữa, cuối cùng chẳng phải vẫn là anh em chúng nó giúp đỡ lẫn nhau qua ngày hay sao."
"Thằng cả bụng dạ hẹp hòi như vậy, về sau cả nhà thằng hai không tránh khỏi chịu thiệt thòi."
Ông bà còn sống thì vợ chồng thằng cả đã như vậy, nếu ông bà mất thì tình cảnh hai anh em ông thật không dám nghĩ.
Chưa đợi Bạch lão thái mở miệng, ngoài cửa đã có người xuất hiện, hắn lạnh nhạt liếc nhìn lão tộc trưởng.
"Mấy năm nay chúng con chịu thiệt thòi cũng đâu có ít, chẳng phải cha vẫn luôn không nhìn thấy sao? Hôm nay thì là sao?"
Thấy đứa con trai thứ hai đột nhiên xuất hiện ở cửa, lão tộc trưởng sững sờ, khi chạm vào ánh mắt lạnh nhạt của hắn, trong lòng lại không khỏi hơi hồi hộp một chút.
Đã bao lâu ông không quan tâm tới đứa con trai thứ hai này rồi?
Nhìn hắn mặt mày đầy vẻ tang thương, ánh mắt chết lặng, trong lòng chợt trào dâng một nỗi áy náy.
Vân Khê nói không sai, ông thật đã làm cả nhà thằng hai đau lòng thấu.
Nếu không thì sao lại có ánh mắt bi thương như vậy?
"Vân Quý, con vào đây, cha vừa mới bàn bạc với anh trai con rồi, ngày mai sẽ bắt hai vợ chồng nó xuống đất làm, hai vợ chồng con có thể được chút thảnh thơi, nghỉ ngơi một chút."
Bạch Vân Quý nghe giọng điệu của cha, cũng không biết nên như thế nào, khóe miệng giật giật, cố thế nào cũng không thể nở được một nụ cười chân thật, cuối cùng chỉ có thể coi như vậy thôi.
"Ý tốt của cha con xin nhận, con chắc sinh ra đã mang số mệnh làm việc rồi, một đời cũng chỉ thế này, không mong cầu gì thay đổi nữa."
Lão tộc trưởng: "..."
Lời nói của con trai lộ rõ sự oán hận và ấm ức không thể che giấu, ông nghe ra.
"Vân Quý, con đang trách cha?"
Thấy con trai thứ hai không thèm để ý ánh mắt của mình, lão tộc trưởng run run môi, "Nếu như cha đứng ra chia gia tài cho các con, thế có được không?"
Lời này vừa thốt ra, không riêng gì Bạch lão thái kinh ngạc, ngay cả hai vợ chồng Bạch Vân Tùng đang trốn trong phòng cũng dùng ánh mắt không thể tin được nhìn cha mình.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận