Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 606: Nguyên lai đều có thể ngẫu nhiên gặp (length: 7727)

Nghe mẹ kể lại, Bạch An Tĩnh che miệng, trợn mắt to, "Con trời ạ..."
"Ngươi thấy không thể tin nổi phải không? Nhưng chính là đụng đó, ngươi có thể làm gì được?"
Bạch Vân Khê lắc đầu, lại nhỏ giọng nói, "Ngươi Tống đại nương đoán Trần Kiều muốn tìm rể cho con gái, còn nhắm vào người có học, nên nhắc mẹ phòng bị chút." Nói rồi, bĩu môi về phía năm hướng, không cần nói cũng hiểu.
"Trời ơi, bọn họ thật có gan tơ tưởng đến tiểu ngũ? Cái bà Trần Kiều... Giờ phải gọi bà ta là thím hai mới đúng, bà ta vì Hạnh Nhi, vậy mà có thể nghĩ thông suốt tới mức này, nhỡ làm hỏng thanh danh của con gái, không ai dám cưới thì sao?"
Bạch An Tĩnh che miệng, con ngươi suýt chút nữa rớt ra ngoài, "Bọn họ như thế thì nào quan tâm danh tiếng, ngươi quên Trần Kiều gả cho Bạch Vân Đường bằng cách nào à? Chẳng phải là do bà ngoại của Hạnh Nhi tung tin rồi ép cho bà ta chui đầu vào cửa sao? Còn dòm ngó tìm cách gả vào Bạch gia?"
Bạch Vân Khê bất đắc dĩ thở dài, "Chỉ cần đạt được mục đích, danh tiếng với bọn họ căn bản chẳng là gì."
"... Mẹ, nếu Tống đại nương còn phải nhắc nhở chúng ta đề phòng, thì việc này chắc không phải là giả. Tiểu ngũ nhà ta là đồng sinh, Tống Kiệt lại là tú tài, An Bang đường ca cũng là người có chữ trong thôn, ban đầu đại bá còn định chờ hắn đỗ đồng sinh thì sẽ cưới vợ cho con trai."
"Tiếc là không thi đậu, nên bị trì hoãn. Đại bá vốn đang bực mình, nếu Hạnh Nhi có ý đồ gì thì không xong."
"Ngươi nhầm rồi, dù đại bá có tức giận đến đâu thì cùng lắm chạy đến nhà nhị nãi nãi mắng một trận thôi, chứ chẳng dám làm gì khác, vì bà ta sợ liên lụy thanh danh của con trai."
Bạch Vân Khê vừa nói, vừa xách thùng nước và cần câu lên, "Thôi, ở nhà trông nhà nhé, ta ra bờ sông ngồi một lát. Nhuyễn Nhuyễn, đi thôi."
Nghe Bạch Vân Khê gọi, chú chó nhỏ lông mềm liền từ trong ổ lao ra, lẽo đẽo theo sau lưng chủ nhân, cùng ra cửa.
Đứng ở ngoài cổng lớn, Bạch Vân Khê không kìm được cười khổ, không ngờ có ngày cô lại phải lo đề phòng cho tiểu ngũ, còn phải bày trận nữa chứ.
May là con gái thật thà, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều.
Chỉ mong tiểu ngũ nghe được, sẽ tránh xa mẹ con Trần Kiều, đừng nhảy vào cái bẫy người ta giăng sẵn là được.
Cô không thích mẹ con họ, từ trước đến nay vẫn thế.
Không ngờ, sau khi Bạch Vân Khê rời đi, tiểu ngũ đứng bên cửa sổ, mặt mày đen như than.
Lời mẹ vừa nói hắn đều nghe được, mình lại trở thành mục tiêu của hai mẹ con kia, thật là tức chết đi được.
Chẳng trách trước kia chưa bao giờ gặp mặt, mà dạo năm nay lại hay chạm trán ngẫu nhiên.
Ban đầu hắn còn đồng cảm với cảnh ngộ của Hạnh Nhi, không phải là con cháu nhà họ Bạch, lại phải sống chung với mẹ tại Liễu Thụ Loan, đã ở nhờ nhà người, tính tình lại hiền lành, không tránh khỏi bị mấy đứa con nhà đường bá bắt nạt.
Lời nàng ta nói cũng đều mang ý đó, lần nào cũng tủi thân nói không có bạn, người nhà lại không thương, tuy không nói chuyện cùng, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy đồng cảm.
Hôm nay nghe những lời đồn thổi đó, lòng hắn bỗng nổi lên cơn giận, cảm giác như bị lừa dối.
Nghĩ lại bây giờ, thật là nực cười, làm gì có chuyện gặp mặt ngẫu nhiên nhiều như thế chứ?
Coi hắn như thằng ngốc để mà trêu đùa, còn cười ngây thơ với mình, quay đi lại ngã vào lòng người khác, đúng là biết cách diễn trò.
Cả cái thôn này, người có chữ chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà nàng ta có thể ngẫu nhiên gặp tới hai người?
Mẹ nói không sai, nếu không phải bà Trần lão vừa khóc vừa gào ở đầu thôn là con gái ôm con về, muốn tự tử, thì bà ta có mà mặt dày vào được cửa nhà người khác.
Hai mẹ con đều trơ trẽn, Hạnh Nhi mưa dầm thấm lâu, chắc là học được kha khá rồi.
Nghĩ đến đây, tiểu ngũ đẩy cửa đi ra, chỉ thấy tam tỷ đang ngồi thêu hoa dưới hiên nhà, sân trong tĩnh lặng.
"Tam tỷ, trong nhà chỉ còn lại một mình tỷ thôi à?"
"Tiểu ngũ rốt cuộc chịu ra khỏi nhà rồi à? Mau ngồi xuống hít thở không khí đi. Tuy em chuẩn bị thi vào năm tới, nhưng không thể cứ nhốt mình trong phòng đọc sách mãi, thỉnh thoảng nên ra ngoài hóng gió chút."
Bạch An Tĩnh vỗ vỗ ghế đẩu bên cạnh.
"Mẹ đi ra bờ sông câu cá rồi, đại tẩu đi mượn hoa văn của tam nãi nãi."
Tiểu ngũ gật đầu, nhìn đóa hoa đang thêu trên tay tam tỷ, ngập ngừng một lúc, rồi cũng lên tiếng.
"Vừa rồi em nghe mẹ nói đại bá lại đến nhà tam nãi nãi làm ầm ĩ phải không?"
"Ừm, là vì chuyện của Hạnh Nhi, con bé ngã vào lòng người ta, đại bá sợ An Bang bị dụ dỗ nên mới đến đó."
Nghe tiểu ngũ hỏi, Bạch An Tĩnh không ngẩng đầu lên liền đáp.
Sau đó còn kể lại chuyện Tống đại nương nói cho hắn nghe, ngẩng đầu lên liền thấy mặt tiểu ngũ tối sầm, giật mình hoảng sợ, "Sao...Sao thế?"
Tiểu ngũ ổn định lại hơi thở, mặt vẫn âm trầm, cảm giác bị người khác đùa bỡn thật không dễ chịu chút nào.
"Mẹ và tỷ, đã sớm biết chuyện ngẫu nhiên gặp Hạnh Nhi và em?"
Vẻ mặt Bạch An Tĩnh sững sờ, lắp bắp không nên lời, thấy sắc mặt tiểu ngũ đỏ bừng, vội xua tay, "Tiểu ngũ, em đừng giận, mẹ chỉ lo lắng cho thanh danh của em thôi. Danh tiếng của mẹ con nhà nhị nãi nãi vốn không tốt, em lại là người có học, vướng vào chuyện không hay với bọn họ, sẽ chẳng có lợi cho em."
Tiểu ngũ nắm chặt tay, quả nhiên đúng như hắn đoán.
"Mẹ từng nói em không phải là vật trong ao, cái thôn này không phải là nơi em dừng chân."
Bạch An Tĩnh nhìn ánh mắt u ám của tiểu ngũ, thật tình mà nói, nàng có chút sợ hãi.
"Cha từng nói với chị, chí của người đàn ông ở bốn phương, em thông minh như vậy, nhất định sẽ bay xa được thôi."
Tiểu ngũ ngẩn người, "Thật là cha nói với tỷ à?"
"Ừm, lúc tam tỷ còn nhỏ, cha hay đọc sách và luyện chữ, chị hay ngồi cạnh cha, cha còn dạy chị biết chữ, tô chữ nữa, những điều này chị vẫn nhớ."
Bạch An Tĩnh khẽ mỉm cười, "Thực ra mẹ cũng đã từng nói với chị và em một câu, đó là biển rộng mặc cá bơi, trời cao mặc chim bay, em mà không có công danh thì khó mà thoát ra được."
Nhìn tam tỷ trước mặt, tiểu ngũ từ từ thả lỏng tay, im lặng nghiền ngẫm lại lời của cha mẹ, sau đó tựa vào cột hành lang, nheo mắt ngắm nhìn bầu trời xanh biếc, hồi lâu mới lên tiếng.
"Tỷ, về sau tỷ không cần theo dõi em nữa, em biết nặng nhẹ, biết chuyện gì nên làm và không nên làm."
Mẹ nói không sai, trời cao mặc chim bay.
Bây giờ mà cứ chìm trong mấy chuyện vụn vặt này thì một đời sẽ lụi tàn, nói gì đến lý tưởng khát vọng, báo thù rửa hận?
"Ngũ đệ, em giận sao?" Bạch An Tĩnh có chút bất an, "Mẹ cũng là muốn tốt cho em thôi, sợ em còn trẻ nóng nảy..."
Không đợi Bạch An Tĩnh nói hết câu, đã bị tiểu ngũ ngắt lời.
"Tam tỷ cứ yên tâm, em sẽ không để mình phạm sai lầm đâu. Em cũng chẳng có tình cảm gì với Hạnh Nhi cả, chỉ thấy cô ta đáng thương thôi, chứ không còn gì khác nữa."
Hôm nay lại nghe được chuyện cô ta ngẫu nhiên gặp Bạch An Bang, trong lòng hắn còn chút thương hại cũng hóa thành nực cười.
Văn U nằm trên nóc nhà, nghe hai tỷ đệ trò chuyện, cong môi dưới, rồi thả mình nhảy xuống, đi thẳng ra bờ sông.
Bờ sông, Bạch Vân Khê nheo mắt ngắm nhìn mặt sông lấp lánh trong gió, nhàn nhã tự tại, trừ việc bị chó nhỏ ăn mất một ít thì trong thùng cũng được năm con cá, đủ ăn hai bữa.
"Bạch di, lời nói của di có tác dụng rồi."
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận