Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 117: Làm cái bồn nước (length: 4043)

Nếu Bạch Vân Tùng có thể qua tới, nàng liền đoán được, người này chắc chắn là bị tộc nhân nhắc tới phát phiền.
"Đường ca, ngươi xem này, ta nối liền vào cái suối nhỏ phía trên kia, dẫn dòng chảy qua đây, chỉ cần bồn nước đầy, nó sẽ tự tràn ra theo bên cạnh, thuận theo rãnh nước chảy xuống, như vậy ai có ruộng gần rãnh nước cũng đều có thể dùng nước tiện lợi, không thiếu."
Chuyện này nàng đã sớm nghĩ tới, nước suối chảy cuồn cuộn không ngừng, nàng nhìn lướt qua nơi ngăn nước bên trong, tuy rằng không ảnh hưởng tới người trong thôn, nhưng để phòng người phá hoại mương nước, nàng mới bằng lòng để nước suối theo rãnh chảy xuống.
Phàm là ruộng đất gần rãnh nước đều có thể dùng nước, liên quan tới lợi ích của mọi người, sẽ không có ai phá hoại đường nước.
Nghe Bạch Vân Khê giải thích, lại nhìn theo hướng nàng chỉ, Bạch Vân Tùng cau mày, "Ý tưởng thì hay đấy, nhưng mà dẫn nước từ trên kia xuống, phải tốn không ít thời gian, chỉ có người nhà các ngươi, đến khi nào mới chuẩn bị xong được?"
"Cái này không vội, cứ từ từ làm là được, ruộng dốc ta đều khai phá xong rồi, không thể vì chuyện nước nôi mà bỏ dở hết được."
Vốn dĩ, nàng cũng không hề nghĩ tới người khác trong thôn, nhưng vì giảm bớt phiền phức cho mình, thuận đường dẫn nước xuống cho bọn họ, ngược lại bớt chuyện cho bọn họ.
Nếu không đợi bồn nước đầy, còn phải đi chỗ đầu suối chuyển đường ống.
Chuyên vì người trong thôn làm việc tốt, Bạch Vân Khê tự nhận mình không có tấm lòng cao cả vậy, nếu như tiện lợi cho mình mà lại lợi cả người, cũng có thể tùy tay mà làm.
"Đường ca đã tới rồi, cũng đỡ cho ta đi một chuyến, lát nữa ngươi đi huyện báo lên cho ta đi, tiện thể mời quan sai tới đo đất luôn. Tính ra cũng có thể được miễn ba năm thuế má, dù gì cũng phải nhập vào sổ sách."
Nhân lúc hiện tại còn chưa nhìn ra gì, ghi chép đất hoang vào sổ sách cho an toàn.
Thời buổi này, kẻ mạnh chèn ép người yếu, nàng không có khả năng cùng người ta đối đầu, phải có giấy trắng mực đen khế đất trong tay mới yên tâm được.
Bạch Vân Tùng nhìn mảnh đất hoang trước mặt, gật đầu, "Chuyện này ngươi cứ yên tâm, lát nữa ta nói với chủ bộ, bảo ông ta phái người đến đo đạc, cấp cho ngươi địa khế."
Thấy bọn nàng làm ăn ra trò, mấy lời khuyên bảo định nói lúc đầu cũng không thốt ra được.
"Nếu có cần hỗ trợ thì cứ bảo bọn trẻ sang nhà nói một tiếng, mấy đứa An Bang ngoài lúc đọc sách thì cũng rảnh đấy."
Nghe đường ca nói vậy, Bạch Vân Khê cũng không từ chối, "Được, cần thì ta sẽ không khách khí đâu."
Ý tốt nàng nhận, nhưng có cần hay không thì nàng sẽ quyết định.
Bạch Vân Tùng vội vàng tới, lại vội vàng rời đi.
Nhìn bóng lưng vội vã của hắn, Bạch Vân Khê mím môi dưới, dù nàng bận rộn không ngơi chân, nhưng cũng biết, đường ca đang vì chuyện mời thầy đồ cho trường tư thục mà đau đầu.
Nghe nói hắn đi mời Thường tú tài hồi xưa, lão tiên sinh đã khéo léo từ chối. Các tú tài khác ở trấn trên hoặc là dồn sức ôn thi, hoặc là không muốn hạ mình xuống nông thôn dạy học.
Bận rộn mười mấy ngày trời, thầy đồ trường tư thục vẫn chưa quyết định được, đường ca trong lòng sốt ruột, nàng hiểu được, nhưng nàng sẽ không hỏi quá nhiều, cũng không tham gia vào, coi như là không biết gì.
Để mấy mối nối của ống trúc chắc chắn hơn, lúc Bạch Vân Khê đi trấn trên bán cá đã cố tình mua một bó sắt mỏng ở cửa hàng tạp hóa, cùng mấy đứa con trai bắt tay vào thử nghiệm, dùng nó cố định chỗ nối của ống trúc.
Cả nhà đồng lòng bận rộn trong núi, chớp mắt lại nửa tháng nữa trôi qua.
Nhìn đường ống nước bằng tre uyển chuyển từ chỗ đầu suối chảy xuống, theo dòng nước mà xuôi thẳng, từ từ rót vào bồn nước, cả nhà cuối cùng cũng nở nụ cười như trút được gánh nặng.
"Nương, tuy quá trình có hơi mệt, nhưng biện pháp này đúng là rất hay, về sau chỗ này rốt cuộc không lo thiếu nước nữa."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận