Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 614: Chỉ cần là kiếm tiền mua bán đều nghĩ ôm một bừa cào tử (length: 7732)

Từ trước đến giờ, việc luyện công nàng đều không bỏ dở ngày nào. So với những người cùng lứa tuổi, nàng có tốt hơn một chút, nàng thừa nhận điều đó, nhưng tuổi tác thì không thể trẻ mãi được, muốn giả vờ ngây thơ cũng không được.
Ở cái thời đại này, sau khi bước qua tuổi bốn mươi, người ta đã thuộc nhóm trung niên, người lớn tuổi rồi.
May mà tâm tính của nàng tốt, còn có hệ thống đổi đồ bảo vệ sức khỏe, thể chất vẫn còn ổn.
Bạch An Tĩnh vá xong cánh hoa cuối cùng, nhìn đại tẩu đang ngẩn người ở cửa bếp, “Nương, thật ra con thấy đại tẩu vẫn còn để ý chuyện nhà mẹ đẻ lắm.”
Nếu không, cũng đã không buồn rầu đến vậy.
“Con bé ngốc, ai làm con gái mà không mong nhà mẹ đẻ là chỗ dựa phía sau, dù không thể dựa dẫm vào, chỉ cần đối đãi thật tình thì không ai nỡ bỏ nhà mẹ đẻ đã nuôi mình khôn lớn cả.”
Bạch Vân Khê quay đầu lại, nhìn dáng vẻ thỉnh thoảng thất thần của Đỗ thị, không khỏi thở dài, “Đại tẩu con là người tốt, đáng tiếc số không may, người nhà không đoái hoài, lát nữa con hãy khuyên nhủ, để nàng nghĩ thoáng ra chút. Có những người số phận tình thân mỏng, chỉ cần người nhà không quá đáng, có một số chuyện nhắm mắt cho qua là xong.”
Sợ nhất là những nhà chỉ tính kế gả con gái ra ngoài để vơ vét tiền bạc, dạng gia đình đó thường sẽ không quan tâm con gái mình sống ra sao, mà chỉ để ý có thể vơ vét được chỗ nào tốt thôi.
Nhà mẹ đẻ của Đỗ thị cũng không sai biệt lắm là loại người đó, nên việc Đỗ thị ở giữa khó xử cũng dễ hiểu.
Gặp phải kiểu người nhà như vậy, thật sự khiến người ta vừa tức giận vừa bất lực.
Bạch An Tĩnh nghe vậy, đồng tình gật đầu, đúng là như vậy, chỉ cần vừa nhắc đến người nhà mẹ đẻ, thần sắc đại tẩu liền không được tự nhiên.
“Lần trước nhị tẩu từ nhà mẹ đẻ về, vui vẻ kể với chúng ta mấy chuyện thú vị ở nhà, con thấy trong mắt đại tẩu có vẻ rất ngưỡng mộ.”
Với tình cảnh này, Bạch Vân Khê chỉ biết thở dài.
Những gì nên nói, không nên nói, nàng đều đã nói hết rồi, còn lại nàng cũng không giúp được gì, thân là mẹ chồng, dù nàng có tốt với Đỗ thị đến đâu, cũng chỉ có thể khuyên nhủ, không thể để nàng đoạn tuyệt quan hệ với nhà mẹ đẻ được.
Dù sao vụ mùa bận rộn nhất cũng đã qua, nếu Đỗ thị muốn về nhà mẹ đẻ, nàng sẽ bảo hai vợ chồng thằng hai đánh xe bò đưa người qua.
Nếu không về, nàng cũng không ép, có lòng là được.
Sau khi vụ thu hoạch kết thúc, Bạch Vân Sơn đã đi một chuyến ra huyện, ngoài việc thăm con trai, còn để tiện giúp hỏi han chuyện vịt giống.
Nói thật, đúng là hắn đã nghe ngóng được, để đảm bảo chắc chắn, hắn còn đến tận nơi xin địa chỉ.
Vừa về đến nhà hắn liền vội vàng báo cho Bạch Vân Khê.
“Ta đã gặp người của nhà đó, cũng hỏi thăm rồi, muốn mua vịt giống thì phải đến cuối tháng ba năm sau.”
Vừa nói, Bạch Vân Sơn vừa đưa địa chỉ tìm được cho Bạch Vân Khê, “Trên đây là xưởng ấp vịt giống của họ, nếu con rảnh thì tự mình qua đó xem sao, rồi nói chuyện kỹ hơn với người ta. Còn về chuyện nuôi nấng, đường ca không rành, vẫn phải nhờ vào con thôi.”
Bạch Vân Khê nhận tờ giấy, “Đường ca đã giúp ta nghe ngóng được xưởng vịt giống là giúp ta một chuyện lớn rồi, chuyện khác cứ để tự ta lo là được. Từ khi đường ca làm lý chính, chuyện của nhà ta làm phiền đường ca không ít.”
Nói xong, Bạch Vân Khê còn khẽ cúi người với đường ca, tỏ ý cảm ơn.
Trước đây khi Bạch Vân Tùng làm lý chính, chuyên gây khó dễ cho nàng. Bây giờ đổi người khác, chẳng những không ai gây sự nữa mà ngược lại, nàng còn làm phiền lý chính không ít.
Càng nghĩ, Bạch Vân Khê càng cảm thấy áy náy, “Thật tình mà nói, trong lòng ta có chút hổ thẹn.”
Đột nhiên bị đường muội hành lễ, lại còn khách sáo nói lời cảm tạ, Bạch Vân Sơn hoàn hồn, trực tiếp lườm nàng một cái, “Người một nhà không nói chuyện hai nhà, nói mấy lời khách sáo này với ta làm gì? Tứ thúc tứ thẩm mất sớm, Vân Huy thì… thôi, chuyện đã qua không nhắc lại nữa. Con một mình nuôi nấng đàn con đâu dễ dàng, đường ca không giúp con thì giúp ai?”
“Sau này ở trước mặt ta, không cần nói những lời khách sáo đó nữa, đường ca không thích nghe. Nếu để tam bá con nghe thấy, lại được ông nhắc nhở con một trận nữa. Trước kia con quá mạnh mẽ, mọi việc đều không cầu cạnh ai. Nhưng có đôi khi, có thêm người bàn bạc, trong lòng cũng sẽ an tâm hơn chút.”
Nghe giọng điệu của đường ca, lòng Bạch Vân Khê ấm áp, “Đường ca nói đúng, chúng ta là người một nhà, thực sự nên giúp đỡ nhau.”
Người một lòng vì mình thì có thể khiến người ta cảm kích từ tận đáy lòng, cả nhà Bạch Vân Sơn là những người như vậy.
Dù gia cảnh nàng có giàu có hay túng quẫn, thái độ của nhà tam bá đối với nàng chưa từng thay đổi, cách hành xử đó khiến người ta kính trọng. Giờ đường ca lên làm chủ gia đình, đối đãi với nàng vẫn như thế, cũng vẫn khiến người ta nể phục.
Nghe được tin tức về vịt giống, Bạch Vân Khê nghĩ một lát, chuẩn bị chọn ngày, dẫn theo tiểu tứ cùng đi huyện xem một chuyến, tiện thể hỏi thăm giá cả vịt giống luôn.
Nếu thấy thích hợp, đặt cọc trước một ít cũng được.
Thời kỳ này, nhiều xưởng sản xuất đồ vật đều tự mình gánh đi khắp ngõ hẻm chào hàng, sản lượng không đủ cung ứng, nếu nàng muốn nuôi số lượng lớn, quả thực phải báo trước với người ta, giao tiền đặt cọc mới được.
Đợi buổi tối tiểu tứ về, Bạch Vân Khê liền đem ý định của mình nói cho hắn biết.
Dù sao nàng đã sớm nói, trang trại nuôi vịt sau này sẽ giao cho tiểu tứ quản lý.
“Con chọn thời gian đi, chúng ta cùng nhau đi huyện một chuyến.”
Nghe có tin tức vịt giống, mắt tiểu tứ trong nháy mắt đã sáng lên, “Nương yên tâm, mai con nói với Thuận Tử một tiếng, ngày kia chúng ta cùng đi huyện xem thử, có mắt thấy tai nghe mới yên tâm được. Chứ không thì, trang trại vịt mình xây xong rồi mà không có con vịt, buồn cười lắm ạ.”
Nghe giọng điệu vội vàng của tiểu tứ, Bạch Vân Khê liếc mắt nhìn hắn một cái, “Dù vịt giống ở huyện có không đồng ý bán, nương cũng có cách tự ấp. Chẳng qua nương không muốn chuốc thêm phiền phức thôi.”
Nghe giọng điệu kiêu ngạo của nương, mắt tiểu tứ nháy nháy, lén lút lại gần, vừa đấm lưng xoa bóp cho lão nương, vừa nịnh nọt.
“Sao con không biết nương lại có bản lĩnh lớn như vậy, còn biết ấp cả vịt giống, con không tin đâu ạ?”
“Muốn tin hay không thì tùy, lão nương nói làm được là sẽ làm được.”
Bạch Vân Khê hừ một tiếng, kiêu ngạo hếch cằm, trong lòng thầm nhủ, thằng nhóc ranh, dùng khích tướng pháp với bà đây, còn non lắm.
Nghe giọng điệu của nương, tiểu tứ mắt đảo một vòng, “Không phải ngẫu nhiên thế sao? Nếu nương sợ phiền phức, thì truyền nghề cho con đi ạ, con không sợ phiền phức đâu, đợi con học được nghề của nương, ấp được vịt giống, không chỉ dùng riêng mà còn có thể bán kiếm tiền nữa, chẳng phải vẹn cả đôi đường sao?”
Cứ hễ cái gì có thể kiếm được tiền là hắn đều muốn vơ vào hết.
Nghe giọng đắc ý của tiểu tứ, Bạch Vân Khê không khách khí vỗ xuống móng vuốt trên vai, hừ một tiếng.
“Đừng có ba hoa với ta, việc kiếm tiền trên đời này là vô cùng vô tận, coi chừng tham thì thâm.”
Bạch Vân Khê vừa nói dứt câu, tiểu tứ lập tức tỏ vẻ không vui, trừng mắt, “Gì mà tham thì thâm, trước mắt nhà mình còn có cái buôn bán gì đâu, chuyện làm ăn của con và Thuận Tử sớm muộn gì cũng phải tách ra, trang trại vịt của chúng ta cũng mới xây xong. Nuôi vịt con, ấp trứng vịt vốn là một lẽ tự nhiên, nếu chúng ta tự ấp thì chẳng phải tiết kiệm được tiền mua sao?” (hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận