Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 453: Ước chừng người là tâm rét lạnh (length: 4050)

Bình thường, những việc trong thôn hoàn toàn dựa vào tâm trạng của lý chính, muốn quản thì ra tay, không muốn thì có thể làm ngơ.
Từ khi hắn làm lý chính, không kể lớn nhỏ, việc gì hắn cũng xông xáo vì thôn, nhưng giờ nghĩ lại, có vẻ như nỗ lực của hắn chẳng có kết quả tốt đẹp nào?
Nghĩ đến đây, Bạch Vân Tùng trong lòng có chút bất lực.
Đi ngang qua nhà của đường muội, Bạch Vân Tùng theo bản năng dừng lại, bỗng nhớ ra mấy lần mình hòa giải mâu thuẫn, bắt đường muội nhượng bộ.
Hắn biết đường muội có ý kiến với người trong thôn, cũng biết mình đã làm nàng chịu thiệt, nhưng vì để xoa dịu cảm xúc của dân làng, hắn đã chọn bỏ qua nỗi ấm ức của nàng.
Giờ nghĩ lại, hắn và đường muội đã sớm có khoảng cách, từng chút từng chút khiến người ta mời hắn mà không hay biết, từ lúc nào đã không còn qua lại.
Ngay cả khi vô tình gặp mặt, đường muội nhìn hắn cũng chỉ hờ hững.
Bây giờ ngẫm lại, hắn cũng không biết sự nỗ lực của mình có đáng giá hay không.
Nhìn những người phía sau, trong mắt họ chỉ toàn là nỗi lo không có lương thực, chẳng ai quan tâm hắn cả ngày bôn ba bên ngoài có được ăn cơm chưa, có bị lạnh không?
Thật khiến người ta thất vọng đến cực độ.
Đám người nghe Bạch Vân Tùng oán thán, nhìn ánh mắt lạnh lùng của hắn, ai nấy đều sững sờ, há hốc mồm, một lúc sau vẫn không thể biện minh.
Nghĩ đến hắn sáng sớm đã ra khỏi nhà, đội gió tuyết bên ngoài cả ngày, đến lúc nhá nhem tối mới về đến thôn, quả thực không dễ dàng gì.
Là họ quá nóng vội, chỉ nghĩ đến việc không có lương thực mà hoảng loạn, không nghĩ cho chu toàn, cũng không trách lý chính giận dỗi.
Nghĩ đến đây, mấy người đều thấy có chút xấu hổ, vội vàng hạ giọng, đuổi theo, "Lý chính đừng giận, chúng ta không có ý gì khác, chỉ là quá nóng ruột mới thế."
"Đúng đó lý chính, ngươi về nhà ăn cơm, nghỉ ngơi đã, đợi ngươi ăn xong rồi chúng ta hành động cũng không muộn."
Bạch Vân Tùng nghe thấy giọng điệu lấy lòng của bọn họ, mím môi, chẳng muốn nói lý lẽ thêm với bọn họ, sải bước đi về nhà.
Tiểu Tứ ghé mắt qua khe cửa, nhìn đám người ồn ào hò hét đi qua nhà, vội chạy về phòng chính, mắt lấp lánh nhìn Bạch Vân Khê, "Nương, con thấy đại đường bá về rồi, mấy người trong thôn đều chực ở đống rơm khô chờ đấy, đại đường bá vừa vào thôn đã bị chặn lại."
"Chúng cứ nhặng xị lên đòi hắn dẫn đi kiếm lương thực, vì chuyện này mà đại đường bá có vẻ giận lắm, gào lên rằng mình bôn ba vì thôn cả ngày, đến giờ vẫn còn đói. Đáng tiếc mấy người đó căn bản chẳng ai để ý, một lòng túm hắn đi quyên tiền gạo, thấy tư thế vừa rồi, chắc đại bá tức không nhẹ."
Nghe Tiểu Tứ kể, còn chưa đợi Bạch Vân Khê mở miệng, Tiểu Ngũ đã cười lạnh một tiếng.
"Cũng chẳng trách đại đường bá giận, trời băng đất tuyết, hắn vì dân làng bôn ba cả ngày, có chút lương tâm thì phải lập tức hỏi han ân cần, đằng này lại còn lôi kéo hắn tiếp tục làm trâu làm ngựa."
"Con người ta khi đói khổ cùng quẫn thì dễ nảy sinh bất mãn, khó chịu, đại đường bá vừa rồi hẳn là thấy lòng lạnh rồi."
Người trong thôn cũng không dễ sống chung, có vài người chỉ thích chiếm tiện nghi, không chịu thiệt.
Nhà bọn họ trước đây là một ví dụ điển hình, đáng tiếc nỗi đau không ai chịu thay, chẳng ai cảm nhận được, có nói nhiều, người ta còn cho rằng mình lắm lời.
Nhà các nàng có ý kiến với người trong thôn, đại đường bá lần nào cũng đứng trên đại nghĩa để dạy dỗ?
Mỗi lần nghe, đều khiến người ta chán ghét đến cực độ, hôm nay ngược lại vừa hay, có thể tự mình trải nghiệm một phen.
"Ngươi nói không sai, ta nhìn từ khe cửa cũng thấy mặt đại đường bá đen thui rồi." Tiểu Tứ tặc lưỡi một tiếng, ánh mắt lộ vẻ hả hê.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận