Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 12: Trọng nam khinh nữ (length: 3937)

Nghe một chút xem, nhiều đứa trẻ ngoan ngoãn, Đỗ thị làm sao mà không yêu thích cho được?
"Nha Nha ngoan, nãi nãi không ăn nổi, con ăn giúp ta một ít nhé?" Bạch Vân Khê kéo khóe miệng xuống, nở nụ cười hiền lành như bà ngoại sói, làm giảm sự đề phòng của Mũ Đỏ.
Rốt cuộc cũng chỉ là một đứa bé con, thấy nãi nãi cười với mình, mắt liền sáng lên, "Nãi nãi thật không ăn được sao ạ?"
"Ừa, nãi nãi thật không ăn được."
Thấy chưa, Mũ Đỏ đã mắc câu rồi.
"Vậy Nha Nha giúp nãi nãi ăn một chút." Cô bé ngẩng đầu lên, giọng non nớt cất tiếng.
"Vậy thì cảm ơn Nha Nha."
Bạch Vân Khê từng muỗng từng muỗng đút cho bé ăn, bé con hưởng thụ nhắm mắt lại, vẻ mặt thỏa mãn, khiến người trong lòng xót xa.
Đã từng, những món ăn bình thường đến không thể bình thường này, bây giờ lại trở nên quý giá như vậy.
Trong nhà này, một quả trứng cũng khó có được.
Nửa bát canh trứng gà đã hết, Nha Nha vỗ vỗ bụng nhỏ, "Nãi nãi, Nha Nha cũng no rồi."
"Sau này có đồ ăn ngon, nãi nãi mang Nha Nha cùng nhau ăn có được không?" Đứa trẻ hơn ba tuổi, sức ăn chỉ có một chút xíu như thế, Đỗ thị đối với bé đúng là không quan tâm.
"Hôm nay nãi nãi tốt quá."
Nha Nha ngẩng đầu lên, cũng không biết có phải vì ăn canh trứng gà hay không, hay là vì nãi nãi cười hiền lành, mà bé con có chút dạn dĩ hơn.
Nghe lời nói ngây thơ của cháu gái, Bạch Vân Khê sững sờ, trong ký ức, nguyên chủ tuy không hề ngược đãi bé, nhưng cũng chẳng để tâm tới bé.
Từ sau khi Đỗ thị mang thai, nguyên chủ luôn mong ngóng nàng sinh được một mụn con trai, đứa cháu đích tôn đầu tiên của Bạch gia nhất định phải là con trai mới phải.
Đáng tiếc Đỗ thị lại không được như ý, sinh ra một đứa con gái, còn vật vã muốn sống muốn chết, khiến nguyên chủ trong lòng khó chịu, đối với hai mẹ con Đỗ thị đều chẳng vừa mắt.
Nhưng lại sợ người ngoài bàn tán, làm thân phận là vợ cử nhân, không thể để danh tiếng có tì vết.
Cho nên, cho dù thấy Đỗ thị thì phiền lòng, nhưng vẫn mỗi ngày cho một quả trứng gà, cộng thêm một gói đường đỏ, còn lại thì không có.
Những thứ này đối với một sản phụ bình thường mà nói, cũng coi là tạm ổn, nhưng Đỗ thị lại khó sinh, tổn thương thân thể, lẽ ra phải mời đại phu điều dưỡng mới được.
Kỳ thực, nguyên chủ cũng sớm chuẩn bị rất nhiều đồ bồi bổ cho sản phụ sau sinh, đường đỏ trứng gà táo đỏ hạt sen long nhãn, đầy cả một giỏ lớn... Kết quả đều bị hất đổ hết, chỉ vì Đỗ thị sinh con gái.
Đỗ thị cũng biết ý của bà chồng, mình sinh con gái, không được bà chồng chào đón, cũng không dám mở miệng đòi đi xem đại phu.
Lén lút thì nàng cũng từng nói với Bạch An Sâm, nói rằng thân thể không tốt, sợ ảnh hưởng lần thụ thai sau, nhưng hắn ta hoàn toàn chẳng để tâm, nói nàng sinh con gái đã không trách mắng là nên thắp hương cầu nguyện, còn đi khám đại phu cái gì?
Đúng là lắm lời.
Đỗ thị trong lòng ấm ức, cũng rốt cuộc không dám nhắc tới nữa, nhưng ánh mắt nàng nhìn con gái cũng thay đổi, không những không có tình mẫu tử, mà còn ẩn ẩn mang theo sự oán giận.
Nguyên chủ vô tình nghe được Đỗ thị phàn nàn, nói rằng con gái là đứa đòi nợ, đồ tốn tiền, là kiếp nạn của nàng ta gì đó.
Lúc ấy nguyên chủ không để ý, bây giờ nghĩ lại, đứa bé con có tội tình gì chứ?
Nghĩ đến đây, Bạch Vân Khê cầm cái bát đặt xuống góc tủ, đưa tay ôm Nha Nha vào lòng, cảm nhận được cơ thể bé con cứng đờ, trong lòng lại lần nữa thở dài.
Cầm khăn lau lau miệng cho bé, dịu dàng dỗ dành, "Nha Nha ngoan, sau này nãi nãi ngày ngày đối tốt với Nha Nha được không?"
"Thật ạ?"
Nha Nha ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn đen láy nhìn chằm chằm nàng, nhìn thôi cũng đã khiến người ta xót xa.
"Đương nhiên là thật, nãi nãi không bao giờ lừa người."
Nhắc đến cái xưng hô nãi nãi này, Bạch Vân Khê cảm giác ngực bị chính mình đâm cho một nhát dao.
A ~, cái gì mà nãi nãi, ta không muốn làm.
Nhưng nhìn đôi mắt ngây thơ của bé con, lòng nàng lại không đành.
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận