Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 366: Cảnh cáo (length: 3992)

"Ta chỉ muốn để ngươi hiểu rõ một điều, ngươi không phải là cứu tinh, không quản được chuyện thiên hạ bá tánh, việc duy nhất ngươi có thể làm là khiến người nhà ngươi áo cơm không lo, sống qua ngày không đói bụng."
Bạch Vân Khê vừa dứt lời, liền cầm chén trà lên tu ừng ực một ngụm.
Nàng sốt ruột tất bật chạy về nhà, đối diện với cái thứ rắc rối này, tức chết mất thôi.
Tiểu Ngũ thấy ánh mắt lạnh lùng của nương, trong lòng khựng lại, bèn quay sang nhìn Nhị ca, "Nhị ca, nhà chúng ta mới ăn no được hai ngày thôi, huynh quên rồi sao? Việc kiểm soát giá lương thực là chuyện của quan phủ, không phải chuyện huynh muốn thế nào cũng được, trừ phi huynh làm quan, nếu không, hành vi của huynh chỉ khiến người nhà lo lắng."
Bạch An Diễm: "..."
"Lời này nói không sai, ta tán đồng với cách nói của Tiểu Ngũ, nếu huynh là huyện lệnh đại nhân thì huynh muốn nói gì là đó, huynh thậm chí có thể ép toàn bộ thương nhân bán lương thực giá thấp. Đáng tiếc, huynh chỉ là một thường dân, lại còn là hạng bét nhất, huynh nghĩ lo nước thương dân, ai nghe huynh?"
"Khoảng thời gian trước, nhà mình mình đã khó khăn thế nào? Người trong thôn ngấm ngầm gây khó dễ, tìm chuyện, Nhị ca chẳng phải cũng đành bó tay chịu trói sao? Chuyện trong thôn mà huynh còn không giải quyết nổi, lại còn nghĩ quản chuyện khác, ta thấy huynh chỉ là ăn no rỗi việc."
Nghe Tiểu Tứ chất vấn không khách khí, Bạch Vân Khê ngạc nhiên liếc hắn một cái, không ngờ đứa trẻ này nhìn nhận thức khá thấu đáo đấy chứ.
Đáng tiếc, Nhị ca tính tình thuần thiện, cứng nhắc, có một số chuyện không nghĩ thoáng được. Cậu không nghĩ lúc mình khó khăn, người khác đã đối xử với cậu như thế nào sao?
"Nhà ta còn đang ở lều tranh, còn chưa đến mức áo ấm cơm no, những cái gọi là lòng tốt của huynh đối với người nhà mà nói, chính là gây tổn thương."
"Hôm nay là lần đầu tiên, nương không so đo với huynh, nếu còn lần sau, nương sẽ cho huynh ra ở riêng, để huynh thỏa thích làm người thiện, xem cuối cùng huynh có kết cục gì?"
Nghe nương cảnh cáo, Bạch An Diễm kinh hãi ngẩng đầu, không thể tin nổi nhìn lão nương, há hốc miệng, muốn biện giải cho mình vài câu, lại cảm thấy nói gì cũng vô ích.
Không đợi hắn mở miệng, Lý thị mạnh mẽ đứng dậy, trực tiếp hất Bạch An Diễm đang ngồi trên ghế đá ngã xuống đất.
Bạch An Diễm căn bản không phòng bị, một mông ngồi xuống đất, cả người ngơ ngác.
"Nhìn cái gì mà nhìn? Đầu óc ngu si, nương vì cái nhà này, bận bịu ngược xuôi, một thân một mình lên núi xuống núi với chúng ta, không có một ngày yên ổn, ngươi mới ăn được mấy ngày cơm no, đã bắt đầu đắc ý, ngươi nghĩ mình giỏi giang lắm phải không?"
"Không có nương gánh vác cái nhà này, ngươi lấy đâu ra thời gian đứng đây mà phát lòng tốt? Đã sớm đói đi gặm vỏ cây rồi, lúc đó, ngươi chỉ có thể vác giỏ đi ăn xin, cũng phải xem người ta có bố thí cho không."
"Mới qua được hai ngày dễ thở, ngươi liền bắt đầu đắc ý, còn muốn phổ độ chúng sinh, chi bằng đi tu đi, ngồi trước mặt Phật Tổ mà cầu nguyện, có lẽ còn nhanh hơn đấy."
Đám người: "..."
Không ngờ a, nhị tẩu lại mạnh mẽ như vậy.
Nhưng mà bọn họ đều đứng về phía nhị tẩu, nhị tẩu nói đúng, mới ăn no hai ngày mà đã ngông nghênh.
Giẫm cho bớt, sớm nên đạp rồi.
Bạch Vân Khê nhìn ánh mắt hả hê của mọi người, lặng lẽ giơ ngón tay cái tán thưởng Lý thị, rồi mới làm dịu giọng, "Khụ khụ..."
Bạch An Diễm đỏ mặt đứng dậy, ngượng ngùng xoa xoa hai bàn tay, "Nương, là con nghĩ không đúng, đầu con cứng nhắc, không nghĩ thông suốt, xin nương trách phạt."
"Thôi đi, những lời nên nói, không nên nói nương đều đã nói rồi, còn cả thái độ của các em trai con nữa, về nghĩ cho kỹ đi, sau này nên làm thế nào."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận