Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 599: Nhất thích hợp lý chính nhân tuyển (length: 3978)

Mấy người đứng trên sườn núi, nhìn khoảng đất trống xung quanh, nha dịch quay đầu nhìn về phía Bạch Vân Khê: “Cử nhân nương tử định mua bao nhiêu? Chúng ta đến đây, đã xem qua địa đồ rồi, khu này thuộc loại đất cát hoang, năng suất không cao, giá cả rẻ, một trăm văn một mẫu. Nhưng chỉ cần mua thì ba năm sau vẫn phải nộp thuế như thường.”
Nghe vậy, Bạch Vân Khê gật đầu, hai vị này nói rất thật tình, có điều cũng thật là rẻ.
Bạch Vân Khê cũng lười so đo về cách xưng hô, chỉ tay vào khu đất dốc trước mắt, vẽ một vòng: “Ta muốn mua lại toàn bộ khu đất dốc này, không dám giấu diếm, lần này mua không phải để khai hoang mà là để nuôi gia cầm, chỗ này rộng rãi, hoạt động thoải mái hơn.”
Nghe Bạch Vân Khê giải thích, hai người gật gật đầu: “Nuôi gia cầm quả thật cần chỗ rộng một chút, rõ rồi, chúng ta bắt đầu đo đạc ngay.”
Hai người nói xong, lấy ra công cụ đo đạc, một giây buộc với một bộ cung, đánh dấu vị trí bước chân, một người dùng chân đo, một người phụ trợ ghi chép.
“Một bước chân bằng ba thước. Hai bước chân là sáu thước…”
Bạch Vân Khê từng thấy cách đo đất bằng chân hai lần rồi nên cũng không ngạc nhiên nữa.
Hai người một người đo, một người ghi chép, cuối cùng cùng nhau quy đổi. Bạch Vân Khê nghe quá trình quy đổi mà kiến thức nửa vời, đều là các phương thức quy đổi thô sơ nhất.
Không thể không nói, người thời này thật thông minh, quá trình quy đổi dù phức tạp nhưng vẫn chính xác.
Chuyện này, lần trước mua đất dốc, nàng đã được lĩnh giáo.
“Nghe giọng điệu của hai người kia, đường ca quen thân với họ lắm?” Vừa nhìn thấy, nàng đã cảm giác quan hệ ba người không tầm thường.
“Cũng không có gì, từ khi ta làm lý chính, cứ động chút lại phải đến nha môn, mời bọn họ vài chén rượu, qua lại thành quen.”
Bạch Vân Sơn cười đáp, đây cũng là chuyện thường, đều nói nha môn có người thì dễ làm việc, mình không chủ động thì ai để ý tới mình?
“Thì ra là thế, không nói đâu xa, đại bá chọn ngươi đúng là không sai, đường ca quả thật là người thích hợp nhất làm lý chính Liễu Thụ Loan.”
Làm việc ổn trọng, hành xử linh hoạt, quan hệ lại tốt, làm lý chính mà không có chút tài cán nào thì sao được trọng dụng?
“Đâu có tốt như ngươi nói, ta chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.”
Nếu không phải cha mẹ đã già, cần người ở bên cạnh, hắn cũng không muốn nhận việc này. Dù vậy, một tháng hắn cũng phải đi huyện hai lần.
Hai người vừa nói chuyện nhà, vừa nhìn họ đo đất dốc, đi một đoạn lại dừng lại ghi chép.
Đo một vòng xong, họ lại ngồi xổm xuống quy đổi.
Bạch Vân Khê xem sắc trời, dặn dò lão nhị ở lại chờ, gọi đường ca một tiếng, rồi quay về nhà, bảo Đỗ thị chuẩn bị cơm.
Đợi nàng mang nước trà qua, hai người kia vẫn đang ngồi dưới đất quy đổi.
Nhìn họ, Bạch Vân Khê rót cho mỗi người một cốc nước rồi đặt xuống, không thúc giục mà lùi lại chờ kết quả.
Đến khi hai người tính toán xong số mẫu, thì giờ ngọ cũng đã qua.
Triệu Quang cầm cuốn sổ nhỏ ghi chép đi đến trước mặt Bạch Vân Khê: “Đã đo ra rồi, tổng cộng hai mươi hai mẫu bảy phần đất... Loại đất hoang này, ngoài ngươi ra thì chẳng ai mua, bọn ta đã bàn với nhau, tính cho ngươi hai mươi mẫu tròn.”
Bạch Vân Khê nghe vậy, vội vàng cảm ơn, mời họ về nhà ăn cơm: “Bận rộn hơn nửa ngày, hai ngụm nước còn chưa kịp uống, ta đã bảo con dâu chuẩn bị đồ ăn rồi, mời hai vị ghé qua dùng bữa.”
Người ta đã chủ động tạo điều kiện cho nàng, tiết kiệm gần ba trăm đồng, loại hảo ý này, nàng tất nhiên phải ghi nhớ.
Nghe Bạch Vân Khê mời, hai người ngẩng đầu nhìn sắc trời, chắp tay với hai anh em Bạch Vân Sơn, cảm tạ.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận