Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 284: Ta tiểu khí còn mang thù (length: 3922)

"Ôi chao, chị họ, các người cuối cùng cũng về rồi, ta chờ chị hơn nửa ngày rồi đó."
Bạch Vân Khê liếc nàng một cái, quay đầu nhìn vào bên trong hàng rào, trong sân cũng không thấy bóng dáng hai mẹ con Đỗ thị.
Đỗ thị bình thường không ra khỏi cửa, sân trước không người, chắc chắn là trốn ra hậu viện rồi, hoặc vốn đang bận rộn ở hậu viện, không biết có người gọi cửa.
"Ngươi tìm ta có chuyện gì à? Ta chạy cả ngày trên núi thấy mệt, lại còn bực mình, nếu không có chuyện gì gấp thì về đi trước đi. Ta nhặt củi cả ngày, lưng mỏi chân đau, miệng đắng lưỡi khô, tinh lực đã cạn sạch."
Dương thị nghe giọng Bạch Vân Khê, sắc mặt ngẩn ngơ, đây là không hoan nghênh nàng sao?
Nhưng mà vất vả lắm mới đợi được người trở về, nếu mà công cốc mà về, trong lòng cũng thấy khó chịu.
Hơn nữa, về nhà bà bà chắc chắn sẽ hỏi han, nếu biết nàng chẳng thu được gì thì thế nào cũng sẽ bị mắng vài câu.
"Ấy, chị họ, ta đều là người một nhà mà, ta cũng biết chị vất vả, thực ra ta cũng không có chuyện gì đâu, chỉ đến hỏi một câu rồi đi ngay. Ta với đương gia rảnh rỗi cũng đi loanh quanh trên núi, đào được ít củ sắn mang về, đáng tiếc là không biết làm thế nào để ăn cho ngon?"
Nói rồi, Dương thị định nắm tay Bạch Vân Khê để tỏ vẻ thân mật, bị nàng nhanh tay lẹ mắt tránh ra.
Dương thị ngượng ngùng thu tay về, đưa tay sửa lại búi tóc, "Đã đào thì đào rồi, nhỡ để hỏng thì chẳng phải lãng phí sao. Cho nên, ta đã mặt dày tới hỏi chị họ một tiếng, củ sắn làm thế nào để ăn, nể mặt chị em, chị ngàn vạn lần phải nói cho ta biết."
"Nếu không thì, lần này ta về không khéo lại bị mắng cho một trận, chị thương tình giúp ta một chút có được không?"
Nghe giọng điệu thấp kém của Dương thị, Bạch Vân Khê rất đỗi kinh ngạc, không ngờ người này cũng có thể hạ mình đến thế?
Nếu không phải hôm nay vừa thấy vợ chồng Bạch Vân Bằng ở trên núi, nàng đã thật sự tin rồi.
Tiếc thay, trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, nghe đã thấy chán ghét.
"Em dâu cũng đừng có kể khổ với ta, tình cảnh hai nhà thế nào, không cần ta nói ra thì trong lòng ngươi cũng rõ."
Bạch Vân Khê vừa dứt lời thì Đỗ thị đã dắt Nha Nha từ hậu viện đi ra, thấy bà và mấy người ở ngoài cửa liền vội đi tới mở cổng, "Nương, mệt rồi phải không, mau vào nhà nghỉ ngơi, con dâu đi nấu nước cho nương."
"Cũng hơi mệt, đi thôi."
Bạch Vân Khê cong khóe miệng, để mấy đứa con trai vào trước, còn mình đi sau cùng. Dương thị vừa định bước vào liền bị nàng đóng cửa lại.
"Hồi trước, nhị bá nương liên kết với cả nhà xa lánh ta thế nào, ta vẫn còn nhớ. Chị họ đây cũng không phải người rộng lượng, ngược lại còn rất hẹp hòi, lại còn hay thù dai."
"Hễ là người không tốt với ta, dù chúng ta từng có quan hệ thân tình gì, chỉ cần khiến ta thấy khó chịu thì còn không bằng người xa lạ. Chuyện Tôn thị lần trước ta đã thề không bao giờ giao du qua lại với nhà các ngươi nữa."
"Cho nên em dâu cũng đừng làm khó ta, về đi. Nếu như nhị bá nương hỏi đến thì ngươi cứ nói thật, bà ta nếu có ý kiến gì với đứa cháu gái này thì cứ bảo bà ta vác dao tới tìm ta liều mạng."
Dương thị nghe xong lời này, da mặt run lên.
Bà bà của nàng, cũng chỉ là một kẻ hay ức hiếp người nhà, nếu bảo bà ta vác dao đi liều mạng với chị họ, người chuồn đầu tiên chắc chắn là chính bà ta.
Dương thị xoa xoa tay, ưỡn mặt ra, cười lấy lòng nhìn Bạch Vân Khê.
"Chị họ đừng chấp nhặt với nhị bá nương, bà ta là cái loại người mồm mép cứng đầu cứng cổ thôi, dù biết sai cũng không hạ được mặt xuống nhận lỗi với ai. Cái tính bướng bỉnh đó, đời này chắc không sửa được đâu."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận