Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 420: Chặn đường đoạt lương người (length: 4085)

"Chính là, lần trước lão tộc trưởng nhà ta đã rộng lượng phát cho các ngươi một túi khoai lang, không những không cảm kích, mà còn lấy oán trả ơn, vào thôn cướp lương thực, lần này thế nào cũng phải bắt các ngươi lại tống vào đại lao."
"Đám người các ngươi thật quá vô lương tâm, vừa mới bắt đầu vào thôn ăn xin, lần nào không cho đồ? Là các ngươi lòng tham không đáy, chê ít chê nhiều không nói, còn định gây sự. Bọn ta cũng là dân nghèo, không có lương thực thừa để mà giúp người."
"Nếu các ngươi có bản lĩnh, thì đến mấy nhà địa chủ giàu có ở thôn khác mà ăn xin ấy, của người ta có dư còn đủ cho các ngươi no bụng."
"Lời này đúng đấy, nhà địa chủ giàu có có thừa lương thực, các ngươi không dám đến xin, đúng là không có ý tốt, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu."
Bị người chặn lại ở cổng thôn vì tội cướp lương thực, ban đầu đám người kia còn có chút chột dạ, giờ nghe những lời trách mắng, nhất là cái ánh mắt coi thường khinh bỉ của mọi người, càng khiến lửa giận trong lòng bùng lên, chút chột dạ ban đầu cũng bay biến mất.
Trời đất bao la, bụng là trên hết, bọn họ cũng là vì bất đắc dĩ thôi.
Tự mình biện hộ một hồi, liền ngẩng đầu ưỡn cổ, ánh mắt hung tợn, nhổ phắt một cái, "Phì ~, chúng ta đều sắp chết đói, các ngươi keo kiệt không cho một hạt cơm, một túi khoai lang thì có ích gì, chúng ta nhiều người như vậy, một bữa là hết sạch. Bọn trẻ còn chịu được chứ phụ nữ trẻ con thì chịu làm sao?"
"Đúng đó, chúng ta cũng đâu có muốn động tay cướp, chỉ cần các ngươi rộng rãi hơn chút, thì cũng đâu đến nỗi thành ra như vậy, chúng ta cũng bị ép buộc hết cách mới phải hạ sách này, dù thế nào cũng không thể trơ mắt nhìn lũ trẻ chết đói chứ."
"Ô ô... Các ngươi thương xót chúng ta chút đi, mấy đứa nhỏ đói sắp ngất rồi. Không có gì ăn, thật sự không giữ nổi mạng nhỏ nữa."
"Bọn ta những người khốn khổ này thật đã đường cùng rồi, không có gì ăn, sớm muộn gì cũng chết đói..."
Sau một hồi tranh cãi, nghe tiếng trẻ con phụ nữ ùa ra, quỳ rạp đầy đất, dập đầu liên tục hướng người trong thôn vừa khóc lóc kể khổ, tiếng kêu than thảm thiết lọt vào tai, ai nghe cũng xót xa.
Thấy cảnh trước mắt, đám người có chút do dự, nếu như lướt qua họ mà cướp lương thực thì chắc chắn sẽ gây tổn thương đến phụ nữ trẻ con, còn nếu không cướp lại, nhà họ cũng sẽ hết lương thực.
Dân trong thôn thường ngày chưa từng thấy trận nào thế này, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì, chỉ còn cách nhìn về phía cha con Lý chính.
Lão tộc trưởng thở sâu, nhìn chằm chằm đối phương, "Các ngươi cuộc sống khó khăn, ai cũng biết, nhưng thôn ta cũng đâu khá giả. Các ngươi đi cướp, là phạm pháp, nể tình các ngươi cũng không dễ, chỉ cần trả lại lương thực, lão phu sẽ không truy cứu trách nhiệm các ngươi."
Nghe giọng cha mình, Bạch Vân Tùng cũng mặt mày cau có, "Nhắc lại hành vi trộm cướp lần trước, chúng ta đã báo quan rồi, chuyện gì không có lần một lần hai không có lần ba, các ngươi đáng thương thì đáng thương, cũng không thể đi cướp thức ăn của dân Liễu Thụ loan ta."
"Đúng đấy, mau trả lại cho chúng ta, bằng không thì đừng trách chúng ta không khách khí."
Có tộc trưởng làm chỗ dựa, dân làng lập tức có thêm khí thế.
Đám người kia nghe giọng điệu của Bạch Vân Tùng thì môi mím chặt, mắt lộ vẻ hung hăng, ôm chặt lương thực từ từ lùi về sau.
Dân làng muốn đuổi theo, bị một đám phụ nữ quỳ gối trước mặt chặn lại, muốn vượt qua, chỉ còn cách giẫm đạp lên người họ mà thôi.
Bọn người này ngày thường thì thích chiếm chút lợi nhỏ, có tính ích kỷ, nhưng để bảo họ xuống tay dẫm đạp người khác, thì quả thật không có lá gan ấy.
Những người phụ nữ khóc lóc thảm thiết, tội nghiệp đáng thương nhìn dân làng, không có ý định nhường đường.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận