Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 592: Không nghĩ cô phụ (length: 4040)

Vẫn luôn không lên tiếng Bạch An Tĩnh nhìn hai người, ôn hòa cười một tiếng, "Các ngươi hai cùng nhau trở về cũng không có việc gì, nhà bên trong còn có ta đây."
Thấy mấy người ánh mắt dồn vào mình, Đỗ thị ngẩng đầu lên, mặt đỏ lên, trong lòng rất phức tạp.
Nhà mẹ đẻ nàng không giống nhị đệ muội, không nhất định mong chờ nàng về nhà.
Từ sau khi nhà chồng xảy ra chuyện, đại ca đem con trai về nhà sau, người nhà mẹ đẻ liền không hề ló mặt.
Mới gả vào Bạch gia, người nhà mẹ đẻ thường xuyên tới lui, còn đưa con trai nhỏ đến đọc sách, hành vi được nhờ này mới đầu khiến nàng có chút không ngẩng đầu lên được. Sau này bà bà tuy sắc mặt không tốt, nhưng cũng không phản đối, còn nàng thì cảm thấy áy náy, nên làm nhiều việc hơn, muốn đền bù một chút.
Lòng người đều bằng thịt, nàng nghĩ chỉ cần mình cố gắng làm một chút, chăm sóc tốt cháu trai, không kể là làm con gái hay con dâu, hẳn là đều không có trở ngại.
Nhưng từ sau chuyện cha chồng, đại ca trừ hôm đưa cháu về thì ba năm nay, nàng chưa từng gặp lại người nhà mẹ đẻ.
Quan nhân đối xử tệ bạc, nàng trong lòng tủi thân, đến cả nơi để khóc than cũng không có.
Sau này bà bà thay đổi, không những đuổi quan nhân ra khỏi cửa còn xem nàng như con gái ruột mà dưỡng, khiến nàng cảm nhận được sự ấm áp đã lâu.
Ba năm chịu tang, là những ngày tháng thoải mái nhất của nàng từ nhỏ đến lớn. Về phần người nhà mẹ đẻ, nàng đã sớm không ôm bất cứ hy vọng nào.
Bây giờ bị nương nói thẳng mặt ra, nếu nàng không muốn trở về, mọi người có xem nàng là người vô tình vô nghĩa không?
Nhưng nếu nàng về, người nhà mẹ đẻ biết cuộc sống nhà chồng nàng đổi khác, không chừng lại sẽ tìm đến. Lúc xuất giá, nương đã nhiều lần dặn dò bên tai, làm con gái phải biết cảm ơn, phải giúp đỡ nhà mẹ đẻ nhiều hơn, mới không phụ công ơn dưỡng dục.
Cần giúp thì nàng đã giúp, cũng đã hết sức, nhưng người nhà mẹ đẻ không thông cảm cho nàng, trừ bắt nàng giúp, căn bản không quản nàng có bước đi khó khăn hay không, có khiến quan nhân ghét bỏ không?
Cho nên, nàng hiện tại sợ về nhà mẹ đẻ, dù ở đó có người sinh ra nuôi lớn nàng, nàng cũng không muốn về.
Nói thẳng ra là sợ hãi trở về, nàng sợ lại bị người nhà mẹ đẻ quấn lấy, kẹp ở giữa khó xử, càng sợ làm phụ lòng sự tốt của bà bà với mình.
Còn có nữa là, thân phận nàng hiện tại ít nhiều cũng có chút khó xử, nam nhân bị bà bà đuổi ra khỏi cửa, tình cảnh của nàng chẳng khác gì lẻ loi một mình nuôi Nha Nha ở nhà chồng.
Dù mọi người đều gọi nàng một tiếng đại tẩu, đó là do bà bà xem trọng nàng, cho nàng đủ uy quyền và thể diện, khiến người khác không dám xem nhẹ nàng.
Hiện giờ, nàng sống ở nhà này rất thảnh thơi tự tại, tất cả đều là công lao của bà bà, ân tình này cả đời nàng không quên.
Nói thật, mới đầu khi quan nhân bị bà bà đuổi ra khỏi cửa, nàng trong lòng bất an, chỉ sợ bà bà không vừa mắt, đuổi nàng ra ngoài luôn.
Có lẽ bà bà phát hiện nàng lo lắng, không những không khắt khe nàng, mà còn đối xử với nàng tốt hơn, không chỉ dạy nàng làm sao trở thành một người đại tẩu hợp cách, còn tận tâm bồi dưỡng lễ nghi đối nhân xử thế, khiến người trong thôn đều biết, nàng là con dâu trưởng của Bạch gia, là người mà bà bà xem trọng.
Nàng được các em tôn trọng, cũng không muốn phụ sự kỳ vọng của bà bà với nàng, càng không muốn làm phụ lòng người nhà này đối xử tốt với nàng.
Nhưng người nhà mẹ đẻ như một quả pháo đốt, không chừng lúc nào sẽ nổ tung.
Dù bây giờ nàng không về, không bao lâu sau, người nhà mẹ đẻ nếu biết tin tức, tự nhiên cũng sẽ tìm đến.
Nghĩ đến mình, rồi lại nhìn nhị đệ muội, trong thoáng chốc, nội tâm Đỗ thị bi thương, ánh mắt đau khổ, cùng là phận con gái, thật là đồng nhân không đồng mệnh.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận