Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 178: Thượng nhãn dược (length: 3920)

Ngươi ăn uống ít thì chỉ bị người chê cười, nhiều nhất cũng chỉ được người ta đồng cảm một câu, chứ có ảnh hưởng đau khổ gì.
"An Diễm, con cùng mẹ ra đầu thôn, phía dốc núi xem một chút, không phải tam gia nói ở đó có một khoảnh ruộng dốc có thể khai hoang sao? Mẹ đi xem thử."
Nếu được thì tranh thủ trước khi đóng băng mà khai phá, để sang năm có chỗ gieo trồng luôn.
"Dạ được, chúng ta đi thôi."
Bạch An Diễm vác một cây cuốc, Bạch Vân Khê khoác cái sọt, cầm thêm một cây liềm, lại mang theo một đoạn dây thừng, vừa chuẩn bị xuất phát thì nghe thấy tiếng cười cởi mở.
"Ây da, Vân Khê muội muội, ta tới là khéo hay không khéo đây? Khanh khách..."
Theo tiếng cười, Trịnh thị xuất hiện ở trước hàng rào, phía sau nàng còn có một người trẻ tuổi, chính là con trai cả Bạch An Bang của nàng.
Trong tay Bạch An Bang xách một giỏ, bên trong đựng đầy một giỏ bột mì tạp.
"Đại tẩu, An Bang, hai người làm gì vậy?" Bạch Vân Khê nhìn bộ dạng hai người, ra vẻ nghi hoặc hỏi.
"Nhà mới xay bột hôm qua, nghĩ tới cả nhà các người, không biết có thiếu không thì cứ ăn trước, không đủ thì nói sau."
Trịnh thị cười ha ha, trực tiếp bảo con trai, "An Bang, mau đưa cho cô cô con đi, một đấu đó, nặng quá."
Bạch Vân Khê nhìn hai mẹ con diễn trò, cũng cười theo, "An Diễm, mau nhận lấy. Đỗ thị, mau rót nước cho đường bá mẫu, đường đệ con. Lý thị, mau mang ghế ra đây cho đường bá mẫu bọn họ ngồi nghỉ."
Một tiếng phân phó, tất cả mọi người hành động, chớp mắt Trịnh thị và con trai không chỉ được mời ngồi xuống ghế mà trên tay mỗi người còn có thêm một chén trà.
"Đường bá mẫu đừng chê, nhà chỉ có nước sôi để nguội chứ không có lá trà." Đỗ thị vừa lau tay vào tạp dề vừa khách sáo nói.
"Ấy da, khách sáo gì chứ, đều là người một nhà, người một nhà không nói hai lời, nước sôi để nguội là được rồi."
Trịnh thị nhấp một ngụm rồi để chén xuống bàn, thấy con trai đang nói chuyện đọc sách với Tiểu Ngũ, mới quay sang nhìn Bạch Vân Khê.
"Muội muội, hôm qua cha về, bắt được đương gia mắng cho một trận. Nhưng muội yên tâm, mấy hạng người như Vương gia, Tôn gia đó, nói chuyện toàn chọn lời không tốt, đợi có cơ hội xem tẩu không làm cho bọn chúng ra trò."
Bạch Vân Khê cười đáp, "Đường tẩu lợi hại như vậy, bọn họ thấy tẩu còn không phải cụp đuôi chạy mất?"
"Khanh khách... Muội muội tuy là con gái, nhưng muội là người phụ nữ duy nhất biết chữ ở trong thôn đó, người ta nói đọc sách minh lý, ta có lý thì sợ gì?"
Trịnh thị nói, lấy khăn che miệng cười, "Có vài lời muội không tiện nói, tẩu cũng không sợ, muội cứ chờ đó, tẩu sớm muộn gì cũng trút giận cho muội."
Bạch Vân Khê run run khóe miệng, con người Trịnh thị này quả là lanh lợi, hơn nữa mặt cũng đủ dày.
"Đa tạ đường tẩu che chở, mấy người đó ta cũng không để vào mắt. Chỉ lo tẩu phải để ý, mấy bà phụ nhân kia một tí là lại chạy đi mách với đường ca, giống cái gì chứ? Đường ca thì lại coi trọng thể diện, không tiện trách họ, nếu để cho người ta sai khiến quen, chẳng phải ngày ngày vây quanh bọn họ chuyển sao?"
Nói xong câu này, Bạch Vân Khê bưng bát uống ngụm nước nóng, tranh thủ che đi ý cười nơi khóe miệng.
Hừ, đã cho ngươi tìm kế đối phó, ta cũng phải cho ngươi dùng chút thuốc nhỏ mắt chứ.
Trịnh thị nghe Bạch Vân Khê khuyên nhủ, thần sắc ngẩn ra, nhớ tới chuyện hôm qua, sắc mặt liền trở nên khó coi.
Đúng vậy, đương gia là đàn ông, đương nhiên không so đo với mấy bà phụ nhân kia, nhưng nếu bị người ta lợi dụng thì chẳng phải rất khó chịu sao?
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận