Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 826: Chính mình đem chính mình hố (length: 7908)

Thấy phúc thân nhận lầm Tiền đại nương tử, Bạch Vân Khê im lặng. Vừa rồi còn hung hăng dọa người, giờ đã có thể bỏ qua tư thái nhận lầm, không thể không nói, tính cách co được dãn được này cũng rất vô lại.
Cũng vì thế, trong lòng nàng càng nghi hoặc, một người là quan quyến lại có hành động ngu xuẩn như vậy.
"Dù ngươi nhận lỗi thành khẩn, trông cũng không giống người vụng về, nhưng vừa lên đã nhằm vào ta, khiến người không hiểu ra sao, thật không đáng ưa, lại khó hiểu."
Bạch Vân Khê tiến lên một bước, từ trên cao nhìn xuống nàng, "Chúng ta hôm nay mới gặp, chưa có giao tình gì, không quản ngươi nhắm vào ta vì mục đích gì, ta đều không tha thứ ngươi... Dù không đến mức nhốt ngươi vào ngục, nhưng trị tội dĩ hạ phạm thượng đánh vài roi thì được. Nếu ngươi không phục, có thể gọi Tiền tri sự nhà ngươi đến đây, ta cũng tiện hỏi thẳng, Tiền tri sự có bất mãn với Bạch gia ta, hay là có dị nghị với chức quan của quan gia sai khiến?"
Bạch Vân Khê nói những lời này, thần sắc lạnh nhạt, không chút cảm xúc. Chính cái giọng điệu lạnh lùng đó lại có thể đánh thẳng vào tâm can người khác, khiến mọi người cảm thấy nàng không hề nói đùa.
Đương nhiên, mọi người cũng không thấy lời Bạch Vân Khê sai, vốn là thế, một mụ nương không có phẩm hàm dám dĩ hạ phạm thượng, đánh cho một trận cũng đáng đời.
Nghĩ lại cũng lạ, Tiền đại nương tử dù sao cũng là quan quyến, lại có quan hệ thân thích với tri phủ, ngày thường tuy hơi phách lối, nhưng cũng không đến nỗi ngu xuẩn mà đi mạo phạm người có thân phận cao hơn.
Hôm nay nàng, giống như trúng tà, khiến người khó hiểu.
Nghe giọng lạnh lùng của Bạch Vân Khê, mặt Tiền nương tử hơi tái đi, ánh mắt theo bản năng liếc sang chỗ Lương cung nhân, mới phát hiện người ta chẳng để ý tới nàng.
Trong lòng sợ hãi, người run lẩy bẩy, trực tiếp quỳ xuống đất, "Xin đừng cho gia lão gia ta biết, đều là ta sai, là ta bị mỡ heo làm mê muội, mong nghi nhân khoan dung lượng thứ cho ta một lần."
Đám người: "..."
Biết thế này, sao lúc trước còn làm vậy.
Nhìn dáng vẻ khóc như mưa của nàng, Bạch Vân Khê khẽ nhếch khóe miệng, "Vừa nãy ta đã nói, giữa chúng ta chẳng có giao tình gì, là ngươi vừa lên đã nhằm vào ta, giờ lại dựa vào đâu mà cho rằng ta sẽ bỏ qua cho ngươi? Vốn mọi người vui vẻ đến dự tiệc hoa, ta không muốn làm mất hứng chủ nhà, nhưng do ngươi hết lần này đến lần khác gào thét, vô cớ gây sự với ta, giờ nhận sai, thì có ích gì."
Bạch Vân Khê nói rồi, nâng tay phủi phủi thứ bụi không hề có trên tay áo, "Từ khi đến phủ thành, hôm nay là lần đầu cả nhà chúng ta ra ngoài làm khách, ta cũng không muốn để người cảm thấy Bạch gia ta không tha người, mà lại xử lý ngươi ngay tại yến tiệc nhà chủ. Nếu đổi nơi khác, ta và ngươi tất không thể dễ dàng như hôm nay."
Mọi người nghe lời này, nhìn Bạch Vân Khê ánh mắt tràn ngập tán thưởng, không hổ là mẹ của tri châu, lòng dạ quả nhiên không tầm thường. So đo với kẻ ngốc như nhà Tiền, quả thực là hạ thấp mình.
Tiền nương tử cúi đầu, cảm kích đáp một tiếng, vừa muốn nhờ nha hoàn đỡ dậy, liền nghe tiếng thở dài bất đắc dĩ.
"Mộ tam nương, ngươi thật làm người quá thất vọng, trước bao nhiêu người mà vô lễ như vậy, ngươi ta tuy là đồng tộc, nhưng phẩm cách cách xa, không quá quen biết, không ngờ quy củ của ngươi lại lỏng lẻo, không biết trên dưới."
Lương cung nhân nói xong, áy náy quay đầu nhìn Bạch Vân Khê, "Bạch nghi nhân thứ lỗi, người mới đến phủ thành, e là không biết, Tiền nương tử này cùng ta xuất thân từ Mục thị nhất tộc. Tuy rằng đã ra khỏi ngũ phục, nhưng cả phủ thành đều biết nàng cùng ta là chị em đồng tộc. Mục thị nhất tộc xưa nay coi trọng quy củ, dù là đích thứ, cũng không hề lười biếng, không ngờ hôm nay lại mở mang tầm mắt cho ta."
"Vừa rồi ta luôn im lặng, ngoài kinh ngạc còn muốn để Bạch nghi nhân xả giận. Sai thì phải chịu phạt, đó cũng là trách nhiệm của Mục thị nhất tộc. Sau chuyện hôm nay, tam nương cũng coi như chịu phạt, về sau chắc không dám tùy tiện mạo phạm nghi nhân."
Ý của nàng rất rõ ràng, người khác nghe hiểu hay không Bạch Vân Khê không biết, dù sao nàng hiểu.
Vị Mục tam nương này tuy là đồng tộc với nàng, ngoài họ giống nhau, chẳng có gì quan hệ.
Mục tam nương trong mắt nàng không bằng cả thứ nữ, thiếu quy củ, mất mặt xấu hổ tự mình gánh, đừng đổ lỗi lên nàng là chính quy.
Tóm lại, mọi hành vi của Mục tam nương không liên quan đến nàng.
Nghĩ đến đây, Bạch Vân Khê khẽ cười một tiếng, "Lời Lương cung nhân nói đúng, ai làm nấy chịu, Tiền đại nương tử cũng đã có tuổi rồi, thực khiến người khó hiểu đầu óc bà ta."
Không quản với mục đích gì, bà ta quả thật tự hại mình.
Mọi người nghe hai người hàn huyên, lại nhìn Tiền nương tử đang quỳ trên đất, nhất thời không biết nói gì.
Trước kia, hễ vị Tiền nương tử này xuất hiện ở đâu, lần nào cũng lôi lại cái danh xưng chị họ tộc trưởng để tăng mặt mũi, cứ như sợ người khác quên vậy.
Nhưng hiện tại, khiến người ta phải nói sao đây?
"Còn không mau đứng lên, đồ mất mặt, thật không biết hôm nay ngươi có phải uống rượu không." Lương cung nhân nghiêm mặt, khẽ quát một tiếng, ánh mắt lộ vẻ bất lực.
Ở cạnh kẻ ngốc như vậy, thật muốn bổ đầu cô ta ra xem trong đó có phải là rơm rạ không.
Mục tam nương nghe Lương cung nhân răn dạy, thân thể run lên.
"Trưởng tỷ dạy phải, là ta không biết nặng nhẹ, quấy rầy yến hoa của Ngô an nhân, ta xin phép đi trước."
Tiền nương tử run rẩy đứng dậy, khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ.
Ngay khi quay người rời đi, sắc mặt nàng lập tức biến đổi, mắt tràn đầy hận ý.
Qua cầu rút ván, quả thật là hay, đó là sự uy nghiêm của chính quy, đè ép khiến bà ta không thở nổi, không cam tâm nhưng không thể không phục, xảy ra chuyện, lại trách bà ta làm không tốt, ha ha...Đây chính là Mục thị nhất tộc, băng lãnh vô tình.
Đang yên đang lành, vì sao bà ta lại chui đầu ra tìm người gây phiền phức, bà ta cùng Bạch gia không oán không cừu, chỉ riêng phẩm hàm thôi đã không bằng, đầu óc cũng đâu có bị lừa đá, chạy đến thượng cột gây chuyện?
Nói cho cùng không phải ai đó xúi giục, khiến bà ta thăm dò Bạch thị, dằn mặt họ một chút, rõ ràng là người ta muốn tìm Bạch thị phiền phức, lại để bà ta làm con dê tế thần, giờ sự việc hỏng bét, liền trở mặt ngay...
Dù không cam tâm, cha mẹ ở nhà còn phải nhờ vào Mục gia, nàng ngay cả tư cách phản kháng cũng không có.
Bạch Vân Khê cau mày nhìn bóng lưng Tiền nương tử, nghe oán hận không cam lòng của bà ta, đôi mắt chớp chớp.
Thì ra, bọn họ tới đã khiến có vài người không yên, đáng tiếc lại dùng kẻ ngốc.
"Bạch nghi nhân đừng tức giận, không đáng chấp kẻ ngốc kia." Lương cung nhân theo ánh mắt Bạch Vân Khê nhìn theo bóng lưng Mục tam nương, nhẹ nhàng nhắc nhở.
Bạch Vân Khê gật đầu phụ họa, "Tức giận quả không đáng, nên thưởng hoa dự yến, mất hứng thật đáng tiếc."
Ngô an nhân thấy hai người khách khí hàn huyên, định mở lời thì nghe nha hoàn đến bẩm báo, nói yến tiệc đã chuẩn bị xong.
"Tốt, hoa cũng ngắm rồi, lời cũng nói rồi, chúng ta nên vào chỗ ngồi."
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận