Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 159: Liền là làm ngươi đa nghi (length: 3856)

"Các ngươi có gì đáng giá để ta lừa gạt? Bàn chân của con sâu đều có chất nhờn, có người thì không sao, có người sờ vào liền nổi sởi, thuộc về vấn đề thể chất của từng người, dù sao cũng không độc chết được, ai sờ mà nổi sởi thì tìm đại phu bôi ít thuốc là khỏi."
Bạch Vân Khê tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn hai người trừng mắt không thể tin nàng, vô tội buông tay, "Không tin thì các ngươi đi hỏi Dương đại phu xem có đúng không, nhà ta ăn bốn năm ngày rồi, có thấy ai trúng độc đâu?"
"…Bạch tỷ, chúng ta đều là người trong một thôn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, tỷ cũng không thể lừa gạt bọn ta chứ."
"Đúng thế, nhà bên trong cuộc sống không dễ dàng gì, chúng ta cũng muốn đào chút con sâu về ăn thử."
Vợ Vương Nhị mặt khổ sở, năn nỉ nhìn Bạch Vân Khê, "Vương Cẩu Tử ở ngay cạnh nhà chúng ta, chuyện hắn trúng độc ta đến giờ còn nhớ, bị bệnh sởi gãi rách hết da, trông sợ hãi lắm."
"Phì, đồ đàn bà già giữ của, bà nguyền rủa các ngươi sớm muộn cũng bị độc chết."
Bạch Ngọc Khê lông mày giật giật, ánh mắt lạnh lùng, "Thứ này ăn được, về phần ăn như thế nào, là bản lĩnh nhà ta, cũng là tay nghề của chúng ta, ta không nói cho các ngươi cũng là quyền của ta. Ta cũng là thấy các ngươi thực sự đáng thương, trong nhà đàn ông không dùng được, chỉ có thể dựa vào các ngươi ra vẻ đáng thương, mới nói thật, các ngươi không tin, trách ta à?"
"Hai người các ngươi cùng con dâu ta đến tận nhà, ta cũng nói thật cho các ngươi biết rồi, nếu các ngươi không biết tốt xấu, đừng trách ta không khách khí, nghĩ lại xem cái kết của Tôn thị đi, hai ngươi không nhanh quên thế chứ?"
Nghe Bạch Vân Khê nhắc tới Tôn thị, sắc mặt hai người tái mét, theo bản năng lùi lại một bước, nhưng cuối cùng vẫn không cam tâm.
"Thật sự là đơn giản như lời ngươi nói vậy thôi?"
"Đúng thế, đây là việc lớn liên quan đến mạng người, lỡ chúng ta trúng độc thì ngươi là kẻ hại người, phải ngồi tù đấy."
Bạch Vân Khê nheo mắt nhìn bọn họ, cười lạnh một tiếng, "Các ngươi mặt dày vô sỉ thế sao? Ăn đồ vật còn cần ta đảm bảo nữa à, là các ngươi cầu xin ta, chứ không phải là ta bắt các ngươi ăn, thích ăn thì ăn, cút."
Vừa dứt lời, hai người lập tức chạy ra ngoài, cách cửa mấy bước mới dừng lại, việc chính chưa hỏi ra, còn bị người đuổi đi, tức không cơ chứ?
"Lời nàng nói là thật sao? Thật sự nấu lên là ăn được sao?"
"Con mụ quả phụ này lòng dạ hiểm độc thật, nhìn thái độ nàng với Tôn thị thì biết, có khi trong lòng đang nảy ra ý đồ xấu ấy. Chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn. Nhỡ có chuyện gì, không chừng nàng lại đang cười trộm sau lưng đấy?"
"Ta cũng thấy thế, nàng ta mất chồng rồi, đương nhiên không muốn người khác tốt."
Hai người không cam tâm, nhưng lại không dám xông vào, sợ Bạch Vân Khê như lần trước, vác dao chém người.
Lý thị đứng trong sân, nhìn hai người lầm bầm, nhếch mép, "Nương, họ vẫn chưa đi."
"Không cần để ý đến bọn họ."
Bạch Vân Khê tựa lưng vào ghế, nhìn đám mây đỏ rực ở chân trời, nheo mắt nghĩ xem những ngày sắp tới nên sắp xếp thế nào.
"Nương, người nói thật như thế rồi, sao họ vẫn không tin?"
Lý thị thuận theo ánh mắt bà nhìn sang, mây đỏ, đẹp thật.
Bạch Vân Khê khẽ mỉm cười, quay sang nhìn Đỗ thị, "Con có biết vì sao không?"
Đột nhiên bị hỏi, Đỗ thị ngơ ngác, nghĩ một chút rồi hơi do dự, "Có phải là vì quá đơn giản không?"
"Không sai, chính là vì quá đơn giản, nên bọn họ mới không tin, nếu ta ba hoa một hồi, nói không chừng bọn họ còn tin ấy."
Có một số người đúng là như vậy, nói thật không tin, nhất định phải bịa ra câu chuyện, tăng độ khó lên thì mới cho là thật.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận