Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 489: Gia đình không yên (length: 3931)

"Tẩu tử nói đúng, chúng ta chỉ là dân thường, không có sứ mệnh cứu vớt chúng sinh, tự nhiên cũng không làm được chuyện đó. Ta chỉ có thể làm tốt cái nhà này, những chuyện khác không liên quan đến ta."
Nghe giọng điệu của Bạch Vân Khê, Tống Vương thị im lặng nhìn nàng một lát, không thấy một chút bối rối, liền âm thầm giơ ngón cái lên.
"Nếu vậy thì ta về đây, nhà còn bao nhiêu việc, ta chỉ lo bên này có chuyện gì, không yên tâm mới qua xem thử."
Nói xong, Tống Vương thị đứng dậy ngay, vội vàng đến rồi lại vội vàng đi.
Vân Khê thông minh như vậy, nàng chạy đến một chuyến chẳng khác nào thừa hơi.
Bạch Vân Khê đưa người ra tận cổng lớn mới quay vào.
Nghĩ đến chuyện nhà đại bá, quay sang nhìn ánh mắt dò xét của lũ trẻ, liền vẫy tay, "Chuyện nhà ông nội các con không cần để bụng, người ta rất khôn ngoan, biết phải giải quyết thế nào."
Có một số việc dù không nói ra ngoài miệng, với sự hiểu biết của nàng về đại bá, chẳng mấy chốc sẽ đoán ra được thôi.
"Ta đoán, chắc không quá vài ngày nữa ông nội các con sẽ tới cửa. Đến lúc đó, mẹ tự có cách đối phó, các con không cần nhúng tay."
Nghe mẹ dặn, mấy anh em Bạch lão nhị nhìn nhau rồi gật đầu.
"Mẹ, chúng con nghe theo mẹ."
Chuyện ầm ĩ kia vừa qua được hai ngày, lại có mấy nhà không cam tâm đến vay gạo, đám người này không biết bàn bạc thế nào mà hằm hè kéo đến, bộ dạng như thể không vay được gạo thì thề không bỏ qua.
Đương nhiên, không tránh khỏi lại cãi nhau một trận với Trịnh thị, nói Bạch Vân Tùng không nghĩ cho dân làng, không xứng làm lý chính Liễu Thụ loan.
Tóm lại, đủ loại lời khó nghe nói hết, hoàn toàn không hề để ý Bạch Vân Tùng còn đang nằm bệnh trên giường.
May là ông ấy uống thuốc hai ngày, tâm tình đã ổn định nhiều, nghe thấy thôn dân hùng hổ dọa người, liền đứng phắt dậy khỏi giường, mắt tràn đầy thất vọng nhìn bọn họ, tuyên bố thẳng, ông ta không làm nữa, đợi dưỡng thân thể xong, lập tức đến nha môn trấn từ chức.
Lý chính Liễu Thụ loan ai thích làm thì làm, dù sao ông ta muốn vứt bỏ gánh nặng rồi.
Đám người thấy ông ta không có ý định diễn kịch, cũng hết lời để nói, chỉ đành ấm ức quay về.
Lúc đi còn không quên buông lời, chỉ mong ông ta giữ lời, nếu nói một đằng làm một nẻo, mọi người sẽ đến quấy nữa, miễn là không sợ bị tức đến xỉu, họ mới không quan trọng.
Nghe giọng uy hiếp của thôn dân, Bạch Vân Tùng ôm ngực, lại bị tức đến trợn trắng mắt, may mà được Trịnh thị kịp thời đỡ lấy.
Thấy nhà mình bị quấy nhiễu, Trịnh thị giận đỏ cả mắt, xông ra cửa mắng một hồi, "Cái thứ lý chính rách nát này chúng ta không thèm làm, ai thích làm thì làm, thật cho là chúng ta lạ gì, đồ không biết điều."
Chuyện nhà đại bá, Bạch Vân Khê cũng chỉ nghe qua một chút rồi thôi.
Kết quả, đến ngày thứ hai sau khi Trịnh thị đuổi người đi, cửa nhà đã bị đập vang.
Khi tiểu tứ mở cửa, thấy đại gia gia đứng ở ngoài, ngạc nhiên nhìn một cái, "Đại gia gia, sao ngài rảnh mà tới nhà cháu thế? Đường xá toàn bùn, nếu không cẩn thận trượt chân thì không tốt đâu ạ."
Lão gia tử nhìn tiểu tứ lanh lợi trước mắt, mắt híp lại, "Ta đến tìm mẹ các cháu nói chuyện."
Chưa đợi tiểu tứ lên tiếng, Bạch Vân Khê đã ra đón, "Đại bá tới, tiểu tứ ngây người làm gì, mau đỡ đại gia gia, coi chừng trượt."
Vừa nói, vừa dặn Đỗ thị đi pha một chén trà trứng gà.
Lão tộc trưởng nhìn bộ dạng hiếu khách nhiệt tình của nhà cháu gái, mím môi, được tiểu tứ dìu vào chính đường, ngồi vững trên ghế, tiểu tứ mới buông tay ra.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận