Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 58: Xông lên đi, hùng oa (length: 3868)

"Cũng được, đã ngươi đều chuẩn bị, nương cũng không cần phí công đi chuyến này."
Bọn họ đang mang tang, nguyên tắc là không nên đi lại nhà khác, dễ bị người chê.
Lười biếng không muốn nói thêm với hắn, quay người lại, liền thấy Bạch An Diễm vác một gánh củi trở về, trong lòng phiền muộn lập tức tiêu tan không ít.
"Ăn sáng xong còn phải đi khai hoang, củi đủ đốt là được, không cần vất vả vậy."
Lão nhị không nói gì khác, cũng giống Lý thị chịu khó, không chịu ngồi yên.
"Nương, phải trữ chứ, mùa đông còn phải sưởi ấm nữa."
Bạch An Diễm cười đáp, nhìn sang phía sau thấy đại ca, liền ngẩn người.
"Mặt đại ca đen thui, chẳng lẽ nương lại mắng hắn?"
Nghe thấy tiếng lòng của lão nhị, Bạch Vân Khê giật giật khóe môi, đúng là muốn ăn đòn mà, nàng rất muốn giơ chày lên mà đập.
Bàn ăn của người nhà nông, không có chuyện 'ăn không nói, ngủ không chuyện'. Bình thường có việc gì, đều quyết định ở trên bàn ăn.
Nhưng lúc này, không ai dám mở miệng nói chuyện, đều cúi đầu cắm mặt vào bát ăn những món ăn ít ỏi, bầu không khí trở nên trầm thấp và áp lực.
Bạch Vân Khê thì không để ý, vừa ăn, vừa chăm sóc Nha Nha bên cạnh.
Mọi người như nhai sáp nến mà nhét vào bụng, liền nghe ngoài cửa có người gọi.
"Đại Lãng, ăn cơm xong chưa?"
Bạch An Sâm nghe có người gọi mình, vội vàng ra đón, "Đại gia gia, đại bá, mời vào trong nói chuyện? Con lập tức xong ngay."
Trong lúc nói chuyện, bên ngoài hàng rào có một lão nhân tóc bạc phơ, chắp tay sau lưng, khom lưng đi vào. Sau lưng ông ta, là một người đàn ông trung niên, cũng là con trai cả của tộc trưởng, Bạch Vân Tùng.
"Đại bá, đường ca tới, mời ngồi." Bạch Vân Khê từ trong nhà bước ra, thấy những nhân vật trong ký ức xuất hiện, ôn hòa chào hỏi.
"Ai, Vân Khê à, khổ cho con. Cái hôm họ Triệu đến đòi nợ, đại bá và đường ca của con không có ở đây, trong tộc lại không có mấy người đứng ra, để con chịu thiệt rồi."
"Nghe nói đứa nhỏ này ngã đến đụng đầu, xem như tai qua nạn khỏi, nhưng mong về sau con cái trong nhà khá lên, cho nó bớt khổ."
Bạch Vân Khê nghe xong, trong lòng có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ vị đại bá này đã sớm nhìn ra vấn đề của con cháu trong nhà rồi sao?
"Đại bá, chuyện đã qua rồi, thiếu nợ thì trả tiền là lẽ thường, chất nữ không có gì phải ấm ức cả."
"Đường muội, sau này trong nhà có chuyện gì, cứ sai người đi báo một tiếng."
"Đúng vậy, đường ca con nói đúng, đều là người thân trong tộc cả, gặp chuyện có người nhà giúp đỡ, không cần một mình con gồng gánh."
Lão tộc trưởng nhìn Bạch Vân Khê, lại nhìn ngôi nhà tranh của bọn họ, thở dài một tiếng.
"Hôm nay đi huyện đóng dấu chứng nhận dẫn đường cho Sâm ca, cũng tiện thể giao chức lý chính cho đường ca con luôn, đã sớm bàn bạc với bên trên rồi, hôm nay đi qua làm chút thủ tục."
"Vậy thì chúc mừng đường ca, sau này không tránh khỏi còn phải phiền đến anh."
Bạch Vân Tùng xua tay, "Đường muội khách sáo làm gì, dù cho ta không làm lý chính, việc nhà của cô cần giúp ta vẫn phải giúp."
"Nghe nói cái ngày xảy ra chuyện kia, mấy đứa con trai này đều như đồ bỏ đi, trơ mắt nhìn đường muội bị ngã đập đầu."
Nghe kìa, toàn là những lời nói xã giao đầy hoa mỹ, đây mới là một trưởng tử trong nhà nên có, cơ bản nhất.
Còn việc nên giúp hay không, thì tùy cơ ứng biến vậy.
Bạch Vân Khê cười gật đầu, thấy Bạch An Sâm đeo bao phục bước ra, nụ cười trên mặt bớt đi không ít, "Đã ra ngoài bôn ba, phải biết rằng bên ngoài không như ở nhà, sẽ có rất nhiều chuyện không thể lường trước xảy ra, hy vọng con ở bên ngoài cẩn trọng trong lời nói và hành động, nghe nhiều nhìn nhiều, chớ xúc động."
Cứ việc xông pha đi, tên nhóc, xã hội chờ ngươi đến quậy đấy.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận