Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 516: Ngươi số mệnh (length: 3899)

Nàng là ám vệ từ nhỏ rèn luyện tính cách, bất kể ai ở cùng nàng lâu, đều sẽ cảm thấy nhàm chán, muốn thay đổi e là không dễ.
Nghe Văn U thoái thác lý do, Bạch Vân Khê hiểu ý gật đầu, "Mỗi người đều có thói quen riêng, ngươi có ta cũng có, chỉ cần mọi người ở chung thoải mái tự tại, là hòa hợp, cố gắng thay đổi ngược lại làm chính mình gò bó."
Nghe giọng điệu của Bạch Vân Khê, Văn U trầm mặc một lát, gật đầu, "Bạch di là người ta gặp qua thông suốt trí tuệ nhất."
Nàng tuy là ám vệ bên ngoài không cần gặp người, nhưng cùng chủ tử cũng được thấy rất nhiều đương gia chủ mẫu, các tiểu thư khuê các, trong đó không thiếu người thông minh trí tuệ.
Nhưng các nàng đều từ nhỏ tiếp nhận sự bồi dưỡng của gia tộc mới có thể như vậy, không kể là đối nhân xử thế hay lễ nghi quy củ đều có khuôn phép.
Dù các nàng cử chỉ ưu nhã, nói năng nhỏ nhẹ, nhưng khi xử trí người sau lưng, mỗi người đều là mặt mày dữ tợn, tâm địa độc ác.
Nhưng nhìn Bạch di trước mắt, chưa bao giờ làm nàng cảm thấy khó chịu, đi cùng nàng nói chuyện phiếm, có cảm giác như gió xuân ấm áp.
Có đôi khi nàng còn không nhịn được nghĩ một cô gái thôn quê lớn lên, có trí tuệ như vậy rốt cuộc là được bồi dưỡng như thế nào?
Một trận gió nhẹ thổi qua, không biết từ đâu bay đến một mùi hương hoa, nhìn nông dân đang làm ruộng, Văn U đột nhiên cảm thấy, thật ra giữa hương dã, sinh cơ bừng bừng, bốn mùa phân minh, ở nơi này, cũng có rất nhiều thú vui.
Đặc biệt là đối với nàng mà nói, những ngày dưỡng thương ở đây, là khoảng thời gian thoải mái an nhàn nhất từ nhỏ đến lớn của nàng.
Người Bạch gia giản dị thiện lương, chăm chỉ giỏi giang, đối với tính toán nhỏ nhặt của người trong thôn cũng chưa từng chịu thiệt... Nàng tuy trầm mặc ít nói, nhưng không ngốc, biết Bạch di muốn giữ nàng lại, thường xuyên ở bên cạnh.
Nàng vốn đơn độc một mình, đi đâu cũng vậy, còn chuyện Bạch di nói du sơn ngoạn thủy, nàng không hề hứng thú, một mình bôn ba du ngoạn núi sông, nghĩ thôi đã thấy mệt, còn không bằng ở lại Bạch gia phơi nắng.
Những ngày ở Bạch gia, mỗi ngày nàng đều thấy cả nhà bận rộn, có phiền não, cũng có tiếng cười vui vẻ.
Cuộc sống tuy chưa đến mức giàu có nhưng so với những người trong thôn còn tốt hơn nhiều.
Một nhà người mỗi người một tính, mỗi người đều có việc riêng phải làm, ai nấy đều lo phận sự, chăm chỉ lại giỏi giang.
Nhìn bề ngoài, Bạch di là bậc trưởng bối trong nhà, là người quản lý, xem ra lại là người nhàn nhã nhất.
Nhưng một khi người nhà gặp chuyện, nàng có thể lập tức phát hiện, còn có thể kịp thời xử lý giải quyết, đến lúc đó nàng mới phát hiện, Bạch di tồn tại tương đương với trụ cột trong nhà, chỉ cần có nàng ở đó, không sợ có vấn đề.
Nghe Văn U linh hoạt trong suy nghĩ, đuôi lông mày Bạch Vân Khê khẽ nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn hai đứa con trai đang trò chuyện vui vẻ với tá điền ở đằng xa, khẽ cong môi dưới.
Xem ra phương pháp "nấu ếch bằng nước ấm" của nàng vẫn có tác dụng, đây, đã nấu chín rồi.
"Ngươi tin vào số mệnh không?"
Bạch Vân Khê quay đầu, nhìn Văn U, nhẹ giọng hỏi.
Số mệnh?
Nhìn đôi mắt ôn hòa kia của Bạch Vân Khê, Văn U ngẩn người, trầm mặc một lát, "Ta còn nhỏ từng oán trời xanh bất công, mệnh không tốt, được nhận nuôi sau liều mạng luyện võ chỉ muốn trổ hết tài năng được gia chủ coi trọng, sau này quả thực được như ý nguyện được phái đến bên cạnh chủ tử làm ám vệ, nhiều lần sinh tử, chủ tử không tệ với ta, ta lấy mạng ra đánh đổi chính là số mệnh của ta."
Nghe giọng điệu trầm thấp của Văn U, Bạch Vân Khê quay đầu nhìn nàng, "Nhưng ông trời không bắt ngươi, là vì số mệnh có sự sắp đặt khác."
Văn U: "..."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận